Khuôn mặt của Niệm Ninh bất ngờ đỏ bừng, cô giận dữ nói: ““Anh…sao cả ngày anh cứ nghĩ đến chuyện không lành mạnh đó vậy?”
Nhạc Cận Ninh rõ ràng là một kẻ lưu manhI Một con sói đại háo sắc! II : Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dạng gấp gáp của Niệm Ninh, anh lắc đầu cười, “Vậy em nói cho anh biết cái gì mới lành mạnh đây?”
Niệm Ninh biết rằng, Nhạc Cận Ninh rõ ràng đang cố ý trêu chọc cô, cô âm thầm nghiến răng chịu đựng.
Cô không thể để tên đại lang háo sắc này bắt nạt được, cô nhất định phải phản kháng lại!
Niệm Ninh suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng hay, sau đó cô giãn lông mày khẽ mỉm cười: “Anh thực sự muốn biết sao?”
Niệm Ninh vốn đã rất rạng rỡ quyến rũ, đặc biệt là khi cô mỉm cười, khóe mắt cô hiện lên sắc xuân mơ màng, mơ hồ mang theo một sự quyến rũ chết người.
Nhìn thấy điều này, đôi mắt của Nhạc Cận Ninh hơi mờ đi, anh liếc nhìn cô cảnh báo: “Anh đã nói rồi, đừng cười với người khác như vậy.
Nghĩ đến những đàn ông khác cũng có thể thấy nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của Niệm Ninh như vậy, anh không thể kiêm chế hiện lên nét thù địch trong lòng.
Niệm Ninh tháo bỏ khuôn mặt tươi cười, nhìn chăm chằm vào Nhạc Cận Ninh, con người thật khó hiểu rồi lẩm bẩm: “Anh cũng không phải là người khác mà…”
Đôi mắt của Nhạc Cận Ninh lóe lên một nụ cười ám muội, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô.
Xem như người phụ nữ nhỏ bé này thức thời! Sau khi trở về nhà, Niệm Ninh vội vàng quay lại phòng.
Cơ thể cô đầy mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện, cảm giác buồn nôn quen thuộc của cô lại trỗi dậy.
Chú Vương nhìn Niệm Ninh vội vã vào phòng,