Trong lòng Niệm Ninh muốn nhảy dựng lên, cô thật sự rất muốn thẳng thắn nói cho Nhạc Cận Ninh biết sự thật, nói rằng cô đã mang thai con của người khác.
Thế nhưng khi cô vừa ngoảnh đầu lại, thì thấy thần sắc bao dung và dịu dàng của Nhạc Cận Ninh.
Thoáng một cái, hốc mắt Niệm Ninh đỏ hoe, cô mở to miệng, định nói lên những lời mình muốn nói từ nấy giờ nhưng lại không tài nào nói nên lời.
Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, than nhẹ một tiếng: “Được rồi, nếu em đã không muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi nữa, chờ khi nào em đã sẵn sàng thì nói cho anh biết được không?” ù Anh thật sự không biết nên làm thế nào với cô gái nhỏ này, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô, thì dù trong người là cả một bụng tức giận, anh cũng không nỡ khiến cô khó xử.
Niệm Ninh không biết nên nói thế nào, nên chỉ đành khẽ gật đầu.
Nhạc Cận Ninh càng đối xử tốt với cô, trong lòng cô lại càng thêm bất an, cũng càng lún sâu vào trong thứ tình cảm này với Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh lau khô tóc cho Niệm Ninh, sau đó vòng tay ôm cô vào lòng ngực mình, nhìn khuôn mặt đã thấm mệt mỏi của cô, anh đắp chăn lên người cô, nói: “Hôm nay rất mệt rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Quả thật Niệm Ninh đang rất mệt, hơn nữa năm trong vòng tay Nhạc Cận Ninh, làm cho cô có cảm giác rất an toàn, cho nên thiếp đi rất nhanh.
“Quả đúng là một tiểu yêu tỉnh giày vò người khác.” Nhìn khuôn mặt cô lúc đang ngủ, sắc mặt vấn luôn lạnh lùng của Nhạc Cận Ninh cuối cùng cũng hiện lên một nét dịu dàng, vén sợi tóc cô ra sau tai, anh nhẹ nhàng hôn xuống, lúc này mới ôm ngủ chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, Niệm Ninh cũng không được ngủ an ổn là mấy.
Cô nằm mơ, trong giấc mơ Nhạc Cận Ninh đã biết cô mang thai con người khác, anh tàn nhãn nhìn cô, nói: “Niệm Ninh, hóa ra cô lại là người phụ nữ hèn hạ như vậy, thật khiến tôi ghê