Sau khi lấy báo cáo, Niệm Ninh không quay lại xe ngay mà trốn trong cầu thang.
Nhìn vào báo cáo kiểm tra giả trong tay, trong lòng bỗng thấy khó chịu.
Cô ghét nhất là người khác nói dối cô, nhưng bây giờ cô đang lừa dối những người cô thích.
Nhưng mà, cô thực sự thích Nhạc Cận Ninh và không muốn rời xa anh.
Nếu cô biết chuyện cô mang thai khi kết hôn, cô chắc chăn sẽ không do dự nói với Nhạc Cận Ninh.
Cho dù ly hôn, cô cũng sẽ không để ý.
Nhưng bây giờ đã quá muộn! Khi Niệm Ninh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, điện thoại trong túi xách của cô đột nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, là chú Vương gọi đến.
Sau khi nhận điện thoại, chú Vương lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô đang ở đâu?”
Niệm Ninh cố kìm nén cảm xúc trong lòng, nói: “Tôi vừa nhận được báo cáo và đang đi xuống lầu.
Đợi tôi hai phút, tôi sẽ ta ngay.”
Sau đó, cô đi gặp chú Vương.
Lên xe, Niệm Ninh trực tiếp bảo tài xế đưa cô đến công ty Nhạc Cận Ninh.
“Cốc cốc cốc…’ Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp của Nhạc Cận Ninh vang lên bên kia cánh cửa.
Niệm Ninh đẩy cửa đi vào, nhìn Nhạc Cận Ninh cách đó không xa, trong lòng cô không khỏi có tí ấm áp, nhưng càng nhiều, vẫn là áy náy.
“Cô còn có gì …..
Nhạc Cận Ninh nghĩ rằng đó là thư ký vừa mới đi ra ngoài.
Anh đang suy nghĩ tại sao thư ký lại không nói gì.
Nhưng khi anh ngước lên, thấy Niệm Ninh bất ngờ xuất hiện trước mắt anh, nét mặt lạnh lùng bỗng dịu lại.
“Niệm Ninh? Sao em lại đến đây?”
Nhạc Cận Ninh đặt cây bút ký tên trong tay xuống, đứng dậy và đi đến bên cạnh Niệm Ninh.
Niệm Ninh để Nhạc Cận Ninh nắm tay cô, mỉm cười: “Không có chuyện gì thì không thể đến sao? Em vừa đến bệnh viện với chú Vương.
Gần trưa rồi, nên em muốn đến