Vừa dứt lời, anh bèn cúi đầu nuốt hết toàn bộ lời nói của Niệm Ninh vào giữa răng bọn họ.
Cuối cùng vấn là tiếng đập cửa của chú Vương giải cứu cho Niệm Ninh.
“Cậu chủ, mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Tôi biết rồi, tôi tới liền đây chú Vương.”
Nhạc Cận Ninh định nói sẽ ăn muộn một chút, nhưng mà người phụ nữ nào đó đã lên tiếng trước anh.
Chú Vương nghe thấy Niệm Ninh trả lời bèn quay người rời đi.
Trái lại sắc mặt Nhạc Cận Ninh bây giờ lại không được dễ nhìn cho lắm: “Giờ vững cánh rồi đấy nhỉ, em dám chống lại anh?”
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Nhạc Cận Ninh, bỗng nhiên trong lòng Niệm Ninh lại có cảm giác đắc thắng, cô ranh mãnh nói: ‘Em đâu có chống lại anh, anh cũng thấy em ở trên giường rất nghe lời anh, chẳng qua là lúc nấy em rất muốn ăn cơm, em cũng không muốn bệnh viêm dạ dày của em lại tái phát đâu.”
Nếu như Niệm Ninh không nói thì Nhạc Cận Ninh cũng suýt quên mất chuyện cô bị bệnh viêm dạ dày.
“Lần nào cũng có nhiều lý do như vậy, nhưng mà em tránh được mùng một cũng không tránh được mười lăm, trái lại anh lại muốn xem thử lần sau em có thể đưa ra lý do gì.’ Sau khi nói xong, anh xuống khỏi giường và đi ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Nhạc Cận Ninh rời đi, lúc này Niệm Ninh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Cô xuống giường, sau khi dọn dẹp chỉnh sửa xong cô mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Niệm Ninh xuống tầng Nhạc Cận Ninh đã ngồi ở bàn ăn ăn cơm.
Cô vừa định gắp một cái bánh bao hấp lên thì đã bị người đàn ông nào đó lấy đi.
Cô cũng không nói gì, lại quay sang đĩa khác định gắp một cái xíu mại lên, nhưng xíu mại lại bị Nhạc Cận Ninh lấy đi.
“Nhạc Cận Ninh!” Niệm Ninh hơi tức giận.
Nhạc Cận Ninh thản nhiên liếc Niệm Ninh một cái và nói: “Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện.”
Chẳng phải là lúc nãy cô chỉ chơi khăm tí thôi à? Sao Nhạc Cận