“Sao không ăn? Vẫn không thoải mái à?” Nhạc Cận Ninh gắp một cái cánh gà lên bỏ vào bát Niệm Ninh, hỏi.
“Em không đói.
” Niệm Ninh miễn cưỡng cười nói.
Tần Tuyết Tùng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Niệm Ninh, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Cận Ninh, hôm nay cậu làm gì?”
“Mình à? Ở công ty thôi, còn làm gì được nữa?” Nhạc Cận Ninh nghi hoặc nhìn Tần Tuyết Tùng, hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
Tần Tuyết Tùng lắc đầu: ‘Không có gì, chỉ là hôm nay lúc mình tới bệnh viện gặp bạn trùng hợp thấy cô Niệm cũng ở bệnh viện, mình còn đang định hỏi, cậu yêu thương cô ấy như vậy, sao lại không đi cùng cô ấy.
”
Niệm Ninh không ngờ Tân Tuyết Tùng lại đột nhiên nói ra chuyện gặp cô ở bệnh viện, trong lòng liền vang lên tiếng “lộp bộp”.
Nhạc Cận Ninh nghe thấy thế, nhíu mày, quay đầu nhìn Niệm Ninh, hỏi: “Em tới bệnh viện làm gì?”
Tim Niệm Ninh đập càng ngày càng nhanh, cô không muốn để Nhạc Cận Ninh phát hiện ra sự khác thường của mình, thế là cô giả vờ như không có việc gì nói: “Em… Em không làm gì cả, chỉ là dạ dày hơi khó chịu, cho nên em đi lấy thuốc mà thôi.
”
Nhạc Cận Ninh nhớ lại mấy hôm nay cô vẫn luôn nói chuyện viêm dạ dày, cũng không nghỉ ngờ chuyện tới bệnh viện lấy thuốc nên cũng không hỏi nhiều.
Thấy anh không còn nhíu lông mày nữa Niệm Ninh mới thở dài một cái.
Trong hoảng loạn và sợ hãi, cuối cùng cô cũng kết thúc bữa tối khó quên của mình.
Đồng thời quả bom hẹn giờ Tần Tuyết Tùng sau khi ăn cơm xong cũng chịu rời đi.
Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, Niệm Ninh thật sự rất mệt, cô đi lên tâng chuẩn bị đi tắm.
Nhưng cô vừa thay quần áo xong, lại bị Nhạc Cận