Anh cầm bánh sandwich trên khay rồi đưa đến bên miệng của Niệm Ninh định đút ăn sáng cho cô, nhưng dường như người nào đó không trúng chiêu này của anh.
Đã hẹn với bác sĩ thứ bảy sẽ đi bệnh viện, mấy lần đi bệnh viện làm phẫu thuật đều không thuận lợi lắm.
Lần này khó lắm mới tìm được cơ hội tốt, kết quả Nhạc Cận Ninh lại đưa cô lên máy bay, đến cơ hội đi bệnh viện cũng không có nữa.
Nghĩ đến đây Niệm Ninh có nỗi khổ trong lòng mà không thể nói.
“Em không ăn, còn nữa, anh tránh xa em ra chút!” Mặt cô u ám ngồi dịch sang một bền.
Nhạc Cận Ninh đặt đồ trên tay xuống khay, sau đó vươn tay ôm Niệm Ninh vào lòng anh: “Anh biết anh không đúng, nhưng đã tới rồi thì chấp nhận có được không?”
“Không được!” Niệm Ninh càng nghĩ càng tức.
Cứ thế mà tha thứ cho anh? Là chuyện không thể nào! Niệm Ninh nhìn người đàn ông bên cạnh mình, khuôn mặt vốn càng nhìn càng thấy đẹp mà bây giờ trong mắt cô càng nhìn càng thấy tức.
“Anh tránh ra” Bồng nhiên Niệm Ninh nói vậy với anh.
“Hả? Làm gì?” Nhạc Cận Ninh không yên tâm hỏi.
Sắc mặt Niệm Ninh rất khó coi, cô nói: “Đi vệ sinh.”
Nhạc Cận Ninh nghĩ dù sao bây giờ cũng ở trên máy bay tư nhân, cho dù cô muốn trốn cũng chẳng có chỗ mà trốn vậy nên anh buông hai tay trói buộc cô rồi chu đáo nói: “Bên kia là nhà vệ sinh, anh đưa em đi nhé.”
Anh dẫn Niệm Ninh đi, nhưng không phải bất mãn với cô, mà vẫn nên dỗ dành người con gái đang xù gai nhím ấy.
“Không làm phiền anh, em tự đi được/’ Niệm Ninh giận dỗi đi xuống giường rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh khóa trái cửa lại, cả người mất sức ngồi trên bồn cầu.
Cuộc phẫu thuật hôm nay chắc chắn không làm được rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện lại