“Niệm Ninh, sao em lại có hứng thú với bữa tiệc tối nay.
” Nhạc Cận Ninh nghỉ hoặc hỏi.
Nếu như không phải vừa rồi Niệm Ninh đã nhận thiệp mời thì Nhạc Cận Ninh đã trực tiếp từ chối, hơn nữa anh cảm thấy với tình cách của Niệm Ninh cũng không thích náo nhiệt.
Niệm Ninh thẳng thừng nói: “Em chả có hứng thú gì với bữa tiệc tối nay cả, ai cũng mang theo mình một cái mặt nạ, thật giả dối!”
“Nếu không thích thì sao còn đồng ý với tổng giám đốc Lý.
” Nhạc Cận Ninh thực sự không thể hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu của người phụ nữ nhỏ bé.
Niệm Ninh ngượng ngùng nói thật, cô là vì Nhạc Cận Ninh mới đồng ý.
Cho nên chỉ có thể tùy tiện tìm lấy một cái cớ, nói: “Em không thích những người thành công hay giàu có, nhưng bên trong bữa tiệc có rất nhiều đồ ăn nhẹ, đến lúc đó anh bàn việc của anh, em ăn của em là tốt rồi.
”
Nhạc Cận Ninh còn tưởng là Niệm Ninh ghen ty nên muốn dạy cho Lý Tây Tây một bài học, công bố với mọi người mình là người phụ nữ của Nhạc Cận Ninh các kiểu, vân vân và mây mây…
Nhưng bây giờ xem ra là anh đã nghĩ nhiều rồi.
“Em nói đúng!” Nhạc Cận Ninh hoàn toàn không biết phản bác lại lý lẽ này kiểu gì, hơn nữa Niệm Ninh nói cũng không sai.
: Niệm Ninh đi dạo liên tiếp vài cửa hàng nhưng đều không chọn được lễ phục phù hợp, hoặc là Nhạc Cận Ninh không thích, hoặc là cô không thích.
Cuối cùng, lúc cô định bỏ cuộc lại nhìn thấy một chiếc váy ren trắng tinh khiết ở lối vào của một cửa hàng khác, bất luận là kiểu dáng hay màu sắc cô đều thích.
“Anh xem cái này thế nào?” Cô bước qua bước lại hai ba bước cố gắng so sánh chiếc váy đang mặc trên người với chiếc máy trong cửa hàng hỏi Nhạc Cận Ninh.
Nghe được giọng của người phụ nữ nhỏ, Nhạc Cận Ninh bước