Chương 316
Vì Niệm Ninh muốn đi chụp ảnh cưới nên… : Ngày tiếp theo Nhạc Cận Ninh liền mua vé máy bay tới đảo Santorini, hòn đảo xanh và trắng.
Mặc dù Niệm Ninh mang thai chưa được ba tháng, nhưng đứa bé trong bụng cô rất mạnh mẽ, không bị ảnh hưởng bởi việc lặn lội đường xa.
Máy bay vừa đáp xuống, Nhạc Cận Ninh nhanh chóng đưa Niệm Ninh về khách sạn, lo lắng hỏi: “Thế nào? Có mệt không?”
Có lẽ là do đến địa điểm mới, Niệm Ninh chẳng những không mệt mà còn rất vui vẻ.
Tỉnh thần cô sáng láng nói: “Không mệt, lúc nãy ở trên máy bay em đã nghỉ ngơi rồi, bây giờ em cảm thấy rất khỏe.”
Nhạc Cận Ninh khẽ cười, nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hào hứng của Niệm Ninh tâm trạng anh cũng tốt lên.
“Đúng rồi, bao giờ thì nhiếp ảnh gia tới vậy?” Niệm Ninh nhớ lúc ở Honduras Nhạc Cận Ninh nói anh đã thuê nhiếp ảnh gia rồi.
“Bọn họ đến rồi, giờ họ chắc là tới chỗ chụp rồi, em có muốn đi ngắm _.
phong cảnh ở đây không?” Nhạc Cận Ninh dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng Niệm Ninh.
Niệm Ninh gật đầu liên tục: “Lúc nãy ngồi trên xe đi tới khách sạn em phát hiện phong cảnh ở đây rất đẹp.”
Cô không thể chờ đợi để đi ngắm nhìn nơi này nữa.
Trước khi tới đây, Niệm Ninh đã xem kỹ hướng dẫn, sắp xếp tài liệu trên mạng kỹ càng, nên cô đã nghĩ kỹ
Nhạc Cận Ninh cưng chiều nói: “Vậy thì tốt, nhưng mà giờ mới mười một giờ trưa thôi, em ăn đi đã, sau đấy anh sẽ đưa em đi chơi, được không?”
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh đồng ý nên rất ngoan ngoãn gật đầu và gọi một số thứ mà cô và Nhạc Cận Ninh thích ăn.
Sau đó, cô đáng thương kéo góc áo Nhạc Cận Ninh và nói: “Em vẫn muốn ăn khoai tây chiên nữall!”
“Em vẫn muốn ăn khoai tây nữa à?”
Nghe thấy yêu cầu của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh dở khóc dở cười, cô vợ đáng yêu của anh nghiện khoai tây chiên rồi à?
Niệm Ninh gật đầu, nũng nịu với Nhạc Cận Ninh: “Em muốn ăn, anh làm cho em đi được không?”
Ăn cơm trưa xong, nhưng mà sau bữa ăn vẫn phải có đồ ăn vặt.
Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh, hai con ngươi sáng như sao.
Đột nhiên Nhạc Cận Ninh nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không vội đi làm khoai tây chiên mà đi tới gần Niệm Ninh, suy tính cái gì đó.
“Anh nghĩ gì thế?” Niệm Ninh không hiểu.
“Anh có nghĩ gì đâu, chỉ là vừa mới xuống máy bay đã phải đi làm khoai tây chiên, có phải cực khổ quá không?”
Nhạc Cận Ninh nói.
Niệm Ninh suy nghĩ, hình như là thế thật, nhưng mà cô thật sự rất thèm ăn, rất muốn ăn…