Chương 327
“Chào buổi sáng, thế nào, phong cảnh ở đây có phải rất đẹp đúng không?” Charlie thưởng thức phong cảnh ở đây và hỏi.
Niệm Ninh gật đầu nói: “Đúng là nơi này rất đẹp, anh nhắn tin bảo năm nào cũng sẽ tới đây, anh rất thích nơi này ư?”
“Đương nhiên, một là vì phong cảnh, nhưng người ở đây còn tốt hơn cả phong cảnh, cũng nhiệt tình hơn, tới đây cô có thể trải nghiệm được sự nghỉ ngơi †ừ tận tâm hồn thật sự, không có cảm giác bận rộn như ở trong thành phố.”
Charlie nhắm mắt lại hưởng thụ nói.
Niệm Ninh thấy vậy cũng nhắm mắt lại cảm nhận kỹ hơn và hít thở không khí trong lành ở đây, dường như giống hệt như anh ta nói.
Nhưng khi cô nhắm mắt lại thì trong đầu toàn nghĩ đến Nhạc Cận Ninh.
Vừa nghĩ đến người đàn ông kiêu ngạo ấy lại vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận với cô, tâm trạng vừa tốt lên bỗng lại biến mất không vết tích.
Cô mở mắt ra miễn cưỡng cười: “Hình như giống hệt như những gì anh nói.”
Charlie chỉ về nơi gần đó nói: “Bên đó có một quán cà phê nhỏ, cảnh quan khá đẹp, có muốn qua đó ngồi không?”
Niệm Ninh nhìn theo nơi Charlie chỉ thì nhìn thấy nơi đó, cô đồng ý: “Được.”
Hai người nói xong cùng nhau qua đó.
Cảnh quan của quán cà phê đúng là như lời Charlie nói.
Nhưng mùi cà phê thơm nồng, phong cảnh đẹp đế và bạn bè thú
Niệm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không hề thấy bóng dáng mà cô mong đợi, anh ấy không tới đây thật.
Nghĩ vậy trong lòng có chút hụt hãng.
“Charlie, hôm nay tôi có chút chuyện nên đi trước đây.” Niệm Ninh thực sự không có tâm trạng ở đây thêm nữa, phong cảnh ở đây rất đẹp nhưng chỉ là †âm trạng của cô không tốt nên không thưởng thức được.”
Nói xong cô liền đứng dậy rời khỏi đó.
Charlie lập tức gọi Niệm Ninh lại: “Đợi đã.”
Niệm Ninh quay đầu nhìn Charlie: “Anh còn có chuyện gì không?”
Charlie có hơi căng thẳng kỳ vọng mà nói: “Cô Niệm, tôi chỉ muốn hỏi một câu, người bạn tối qua của cô có phải bạn trai của cô không?”
Niệm Ninh cười nhạt đáp: “Không phải.”
Charlie nghe vậy mắt sáng bừng.
Nhưng ngay sau đó lại nghe Ánh – Tuyết dùng tiếng Anh nói: “Anh ấy là chồng của tôi.”
Bồng sắc mặt Charlie trở nên thất vọng, anh ủ rũ nói: “Thế thì thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ tôi có chút hi vọng, dù sao cô cũng là một người rất thú vị.”
Niệm Ninh không nói gì, chỉ cười nhạt nói: “Hẹn sau này gặp lại.”
Nói xong cô quay người rời khỏi quán cà phê, gọi xe đi thẳng về khách sạn.