Chương 346
Cô đứng ven đường, tiện tay bắt một chiếc xe để về biệt thự.
“Mợ, mợ trở về rồi.’ Chú Vương đi ra phía trước, đón lấy đồ vật trong tay cô.
“Chú Vương, buổi chiều chú làm món gì thế? Thơm quá.” Niệm Ninh đi dạo lung tung một ngày ở ngoài, mới vào cửa đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, con sâu tham ăn vẫn luôn trốn trong bụng bỗng nhiên bị gọi ra.
Chú Vương mang vẻ mặt thần bí, nói: “Cái này… Tôi cũng không biết, bữa cơm tối không phải tôi sắp xếp.”
Lông mày của Niệm Ninh nhíu lại, chú Vương là quản gia của biệt thự, phòng bếp vấn luôn chịu sự quản lý của ông ấy, sao chú Vương không biết được?
Chú Vương thấy Niệm Ninh không hiểu, mới nói: ‘Cậu chủ ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.”
“Cậu chủ?”
Nhạc Cận Ninh?
“Anh ấy tan ca rồi?” Niệm Ninh giật mình hỏi.
Bây giờ mới hơn bốn giờ, không phải năm giờ Nhạc Cận Ninh mới tan ca sao?
Hơn nữa, theo lời anh nói, trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn bộn bề nhiều việc!
Chú Vương cười nói: ‘Đúng vậy, cậu chủ đã về được một lúc. Tôi đang muốn chuẩn bị cơm tối, nhưng cậu chủ nói hôm nay cậu ấy muốn đích thân nấu cơm tối.”
Niệm Ninh khẽ gật đầu, lúc đi ngang qua phòng bếp thì thấy Nhạc Cận Ninh đang mặc tạp dề nấu cơm tối trong bếp.
Dáng vẻ bận bịu qua lại làm cho cô nhớ lại cảnh lúc trước, khi ra ngoài chơi, anh cũng mặc tạp dề, bận rộn đi qua đi lại trong bếp.
Nhưng khi nhớ đến dáng vẻ hung dữ của Nhạc Cận Ninh vào đêm hôm qua, Niệm Ninh cũng không đi qua, mà quay người đi thẳng lên lâu.
Khi Nhạc Cận Ninh làm xong
“Cậu chủ, mợ đã về rồi.” Chú Vương đi đến, cầm tạp đề trong tay mà nói.
Nhạc Cận Ninh hỏi: “Trở về khi nào?”
“Lúc cậu đang nấu cơm thì mợ đã về rồi. Nhưng mà sau đó lại đi thẳng lên lầu, bây giờ còn chưa đi xuống.” Chú Vương nói từng chỉ tiết.
Nhạc Cận Ninh khẽ gật đầu, khi về nhà trông thấy anh ở nhà cũng không chào hỏi, không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này đang tức giận vì chuyện tối qua.
Anh quay người ởi lên lầu, đi tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy cửa phòng ngủ đã đóng chặt.
Nhạc Cận Ninh đẩy cửa ra, đi vào hỏi: “Sao trở về lại không nói với anh một tiếng?”
Niệm Ninh thấy Nhạc Cận Ninh đẩy cửa đi vào, tỏ vẻ không vui mà nói: “Sao lúc đi vào anh lại không gõ cửa, mà ai lại bảo anh vào đây?”
Nhạc Cận Ninh không thèm quan tâm Niệm Ninh có tức giận hay không, chỉ cười khẽ một cái rồi ôm cô vào lòng, buồn cười mà hỏi: “Từ khi nào khi anh vào phòng ngủ của anh mà phải gõ cửa.”
Niệm Ninh bĩu môi, không nói lời nào.
“Đêm qua lúc nói chuyện với em giọng nói anh quá hung dữ, nhưng mà anh không cố ý.” Nhạc Cận Ninh biết cô còn giận vì chuyện tối hôm qua, nên mở miệng giải thích. : Niệm Ninh tức giận: “Được rồi, lần sau em cũng hung dữ với anh một lần, sau đó sẽ nói với anh rằng em không cố ý!”