Chương 362
Nghe thấy giọng nói của chú Vương, Niệm Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm, chú Vương thật sự là trợ thủ đắc lực, mỗi lần vào lúc nguy cấp nhất đều xuất hiện giúp đỡ, quả thật là rất nghĩa khít Có điều khuôn mặt của ai kia thì có vẻ không được tốt cho lắm.
“Em rất đắc ý phải không?” Nhạc Cận Ninh nhìn nụ cười toe toét của Niệm Ninh, sắc mặt anh đột nhiên càng thêm xấu.
“Em, em không có, chỉ là chú Vương đã nói nếu bây giờ còn không đi ăn sáng, thức ăn sẽ nguội mất, thức ăn nguội không tốt cho sức khoẻ và dạ dày.” Niệm Ninh vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh phải thừa nhận rằng anh đã thất bại một lần nữa, cuối cùng anh chỉ có thể bất lực cùng Niệm Ninh đi xuống.
Bởi vì cho dù anh có thể ăn cơm nguội, nhưng Niệm Ninh bây giờ thì không thể, vì sức khỏe của cô và đứa nhỏ trong bụng, anh chỉ có thể âm thâm ghi lại món nợ này trong lòng.
Dù sao quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn!
Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh cùng nhau xuống lầu ăn sáng, khi Nhạc Cận Ninh chuẩn bị ra khỏi nhà, Niệm Ninh đột nhiên gọi anh lại: “Nhạc Cận Ninh, em hỏi anh một chuyện.”
Nhạc Cận Ninh vốn đang định ra ngoài, động tác tay mở cửa dừng lại, quay đầu nhìn Niệm Ninh hỏi: ‘Sao vậy?”
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn báo cho anh một tiếng, hôm nay em sẽ không ở nhà, đợi muộn một chút em sẽ quay lại.” Niệm Ninh đáp.
Nhạc Cận Ninh tưởng rằng Niệm Ninh định đi thăm bà nội, vì vậy gật đầu: ‘Không sao, chỉ cần em chú ý an toàn là được, nếu em định đến nhà bà
Niệm Ninh thành thật nói: ‘Em không tới chỗ bà nội, chỉ là không muốn ở nhà một mình, em muốn ra ngoài đi dạo.”
Nhạc Cận Ninh đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì: ‘Được, cứ ở nhà ngột ngạt thế này quả thật không phải cách hay.
Nghĩ xong, không nhịn được căn dặn: ‘Sau này muốn đi ra ngoài chơi thì cứ nhắn tin cho anh là được, nhưng nhớ phải để chú Vương phái người đi cùng.”
“Được rồi, em biết rồi.” Sau khi tiễn Nhạc Cận Ninh ra cửa, Niệm Ninh chỉ thu dọn vài món đồ đơn giản rồi ra ngoài cùng với chú Vương.
Vốn dĩ cô chỉ muốn ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng lại phát hiện thành phố tuy rộng lớn như vậy nhưng dường như không có gì thú vị.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là đến viện điều dưỡng thăm bà nội.
Nhưng ngay khi ăn trưa xong, bà nội lại vội vàng hối cô về, với lí do là nếu có thời gian thì quay vê ở cùng Nhạc Cận Ninh nhiều hơn một chút.
Sau hai lần như vậy, Niệm Ninh cũng hiểu ra, nếu sau này Nhạc Cận Ninh không cùng cô đến thăm bà nội, thì cô sẽ không thể nào nán lại ở viện điều dưỡng qua nổi buổi chiều.
Nhưng để không làm nội lo lắng, cô chỉ có thể làm theo lời bà nói.
“Mợ chủ, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?” chú Vương ngồi ở ghế phụ hỏi.
Sau khi suy nghĩ, Niệm Ninh cho rằng có thể đến quán cà phê đọc sách một lát thì tốt hơn là ở nhà rảnh rồi. _.
“Đến quán cà phê.” Cô báo địa chỉ nơi mình muốn đến.