Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 437


trước sau

Chương 437

Niệm Ninh không mở cửa cho Nhạc Cận Ninh, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, cô liền có thể nghĩ tới tất cả các chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cô dựa lưng vào cửa, mặc kệ chuông reo như thế nào cũng không có ý mở cửa.

“Niệm Ninh, anh biết em ở bên trong.” Nhạc Cận Ninh ấn chuông cửa rất lâu, Niệm Ninh đều không có chút phản ứng, anh chỉ có thể lên tiếng, nhưng Niệm Ninh vẫn không nói chuyện.

Nhạc Cận Ninh thấy cô muốn cứng đầu với mình đến cùng, liền nói: ‘Nếu em không mở cửa, anh sẽ đạp cửa ra đấy.”

Niệm Ninh nhíu mày, lại lần nữa nhìn qua mắt mèo trên cửa sổ, quả nhiên thấy Nhạc Cận Ninh lùi vê sau mấy bước, đang chuẩn bị bắt đầu đạp cửa.

Cô không muốn làm to chuyện, trước khi Nhạc Cận Ninh chưa đạp cửa ra, liền trực tiếp mở cửa.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Niệm Ninh mở cửa, vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt bình tĩnh như nước nhìn Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh phát hiện không biết từ khi nào anh lại không có cách nào nhìn ra được vẻ mặt của Niệm Ninh là đang vui hay tức giận, anh trầm giọng nói: “Anh có thể vào trong nói chuyện không?”

“Không thể!” Niệm Ninh lạnh lùng nói.

Nếu không phải cô không muốn gây ra tiếng động quá lớn thu hút sự chú ý của quá nhiều người, bất kể ra sao cũng sẽ không mở cửa cho Nhạc Cận Ninh.

Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh nói: “Đến lời giải thích em cũng không nghe sao?”

Niệm Ninh đột nhiên cười khổ, giải thích?

Còn có gì để giải thích sao? Cái mà Nhạc Cận Ninh gọi là giải thích, chẳng qua chính là từng nhát dao găm, mỗi một câu đều mạnh mẽ đánh vào mặt cô, đâm vào trái tim cô, cô còn có thể nghe Nhạc Cận Ninh giải thích điều gì sao?

Niệm Ninh không muốn nghe lời giải thích của Nhạc Cận Ninh, cô đích thân thay anh giải thích: “Tô Mạt có phải là tình đầu của

anh, trong trái tim anh có phải vẫn còn cô ấy, có phải vì cô ấy anh mới ở hôn lễ bỏ mặc em rời đi, có phải vì cô ấy mà anh mới cưới em. Em tự biết từ đầu đến cuối bản thân chỉ là một vật thế thân!”

“Sự việc không đơn giản như em nghĩ đâu, bên trong còn có nguyên nhân.” Nhạc Cận Ninh cố gắng muốn giải thích rõ ràng cho Niệm Ninh, tiếc là người nào đó bây giờ hoàn toàn không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì.

Niệm Ninh tức giận nói: ‘Không có nguyên nhân gì cả, anh đã không yêu em, em cũng không phải trách cứ anh, chúng ta từ giờ phút này ai đi đường nấy không tốt sao?”

Sắc mặt của Nhạc Cận Ninh trầm mặc nói: ‘Không được, muốn rời khỏi anh, em nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

Niệm Ninh nghe thấy lời của anh, trên mặt đột nhiên nở nụ cười tự giễu cợt, thực ra trước đây cô khá thích sự bá đạo của Nhạc Cận Ninh, vì như vậy sẽ khiến cô an tâm, nhưng bây giờ cô thực sự rất muốn có thể ghét bao nhiêu liền ghét bấy nhiêu.

Cô cười lạnh lùng nói: “Em cảm thấy trước khi anh nói lại câu này, có phải nên đi hỏi tình đầu của anh, xem cô ấy nghĩ thế nào không?” Trên thế giới này, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể chấp nhận người đàn ông của mình có vướng víu với người phụ nữ khác.

Nhạc Cận Ninh nhíu mày: “Việc của Tô Mạt anh có thể giải thích, sự việc không đơn giản giống như em thấy bê ngoài đâu.”

Niệm Ninh lắc đầu: “Bỏ đi, bất kể sự việc như thế nào, em không muốn nghe nữa, em có chút mệt, muốn đi nghỉ, anh đi đi.”

Nói xong, chuẩn bị đóng cửa lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện