Chương 447
“Cậu để cho mình yên một chút đi.”
Những lời này không nhất thiết phải nói với Tần Tuyết Tùng, Nhạc Cận Ninh chỉ nhẹ giọng nói.
Tần Tuyết Tùng liếc nhìn thời gian rồi nhàn nhạt nói: “Nghĩ gì cũng được, chỉ mong trước khi cậu quyết định, hãy suy nghĩ nhiều cho Tô Mạt chút.”
Sau khi Tần Tuyết Tùng nói xong, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của Nhạc Cận Ninh.
Nhạc Cận Ninh dựa vào ghế thở dài một hơi, nhưng còn chưa kịp lấy lại hơi thở thì điện thoại trong túi đã vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra xem, là điện thoại của viện điều dưỡng?
“Anh Nhạc, là tôi. Thân thể cô Tô đột nhiên có chút không thoải mái. Anh xem anh có nên đến đây một chuyến hay không…” Nhạc Cận Ninh vừa nhận điện thoại, liền nghe thấy bác sĩ bên kia điện thoại nói hôm nay thân thể của Tô Mạt không được khỏe.
Anh không có thời gian để suy nghĩ, sau khi hỏi xong tình hình chung, trực tiếp đi xuống lầu, lập tức lái xe đến viện điều dưỡng.
Đợi lúc anh đến, bác sĩ và y tá vừa rời khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ, thân thể của cô ấy thế nào rồi?” Nhạc Cận Ninh khẩn trương hỏi.
“Anh Nhạc, không cần quá lo lắng vậy. Chỉ là chiều nay cô Tô đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, chẩn đoán trước mắt có thể là do tâm trạng thất thường quá mức, chỉ c ần sau này chú ý hơn thì sẽ không có vấn đề gì lớn.” Bác Sĩ nói.
“Tâm trạng thay đổi thất thường sao?” Nhạc Cận Ninh đột nhiên nhớ tới Tần Tuyết Tùng vừa mới tới công ty tìm mình, nói Tô Mạt nghe rằng hôm nay anh có chuyện không thể đến bệnh viện, tựa hồ rất đau lòng.
Vừa nghĩ đến là do lỗi của mình, anh càng cảm thấy áy náy hơn.
“Đúng vậy, tim của bệnh nhân vốn dĩ không được tốt lắm, hơn nữa cô ấy đã từng trải qua phấu thuật ghép tim, cho
Sau khi bác sĩ nói xong, nhìn thấy Nhạc Cận Ninh gật đầu, liền rời khỏi cửa phòng bệnh.
Nhạc Cận Ninh đứng ở trước cửa, xuyên qua cửa kính nhìn Tô Mạt đang nằm trong phòng bệnh, khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng đẩy cửa phòng ra hỏi: “Em cảm thấy thế nào rồi?”
Tô Mạt đang nằm trên giường bệnh, chợt nghe thấy giọng nói của Nhạc Cận Ninh, hai mắt theo bản năng liền hướng về phía phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy người đến là Nhạc Cận Ninh, cô hơi kinh ngạc.
Trong lòng cảm thấy có chút đắc ý, cô biết rằng Nhạc Cận Ninh thích cô, không thể không quan tâm đ ến sự sống chết của cô.
Tuy nhiên, ngoài mặt cô vẫn tỏ ra rất không biết gì: ‘Cận Ninh, sao anh lại ở đây? Không phải lúc trước anh nói bận việc công ty sao?”
Nhạc Cận Ninh co giật khóe miệng nói: “Bác sĩ vừa gọi điện thoại cho anh nói em không được khỏe, anh nào còn nghĩ đến công việc nữa, lập tức vội vàng đến thăm em.”
Tô Mạt nghe Nhạc Cận Ninh nói vậy, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, cô đột nhiên ngồi dậy, trực tiếp vòng tay qua cổ ôm Nhạc Cận Ninh nói: “Em biết mà, trong lòng anh vận quan tâm đ ến em.”
Nhạc Cận Ninh vươn tay ôm lại cô, nhưng không nói gì.
Tô Mạt nhìn bộ dạng của anh, sắc mặt chợt mờ nhạt, hai tay vốn dĩ ôm cổ anh cũng dần hạ xuống.