Niệm Ninh hét lên, cố gắng ngồi, đôi mắt trừng trừng nhìn Nhạc Cận Ninh giận dữ: “Nhạc Cận Ninh, anh dám đánh tôi, anh chết… với tôi….”
Khi câu nói còn chưa kết thúc, cô lấy hết sức và lao nhanh về phía Nhạc Cận Ninh như một con hổ.
Nhạc Cận Ninh bị cô đẩy thẳng, nhưng không hề hãấn gì.
Nhạc Cận Ninh ra sức khống chế Niệm Ninh đang điên tiết khua tay múa chân trước mặt anh ta…Sau một hồi vật lộn với con thú vô dụng Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh liếc người phụ nữ ngu ngốc không nhận ra chồng của mình và còn dám đánh anh ta.
Nghĩ đến đây, con dã thú đang ngủ say bên trong Nhạc Cận Ninh chợt tỉnh giấc.
Và rồi…
“Tốt lắm, Vậy thì tôi chơi với cô…”
Nhạc Cận Ninh trực tiếp ôm eo cô, quay lại và ấn mạnh cô xuống Ngày hôm nay, anh ta phải dạy cho người phụ nữ ngu ngốc một bài học.
Có lẽ, cô ta đã quên anh ta mạnh mẽ như thế nào kể từ lúc ở trong khách sạn gần quán bar đêm hôm đó.
Tay của Niệm Ninh bị kẹp chặt bởi Nhạc Cận Ninh.
Lúc này đây, Niệm Ninh như miếng thịt lợn trên thớt.
Ai cũng có thể làm thịt và xơi tái…
Đôi mắt cô mở to giận dữ, hai má cô hơi phồng lên và cô cảm thấy tình hình không ổn.
“Nhạc Cận Ninh, anh không muốn đưa tôi đến gặp cha của anh.
Tại sao anh đánh tôi? Đừng quên tôi là mẹ kế của anh.
Anh làm vậy là không có sự tôn trọng với người lớn.
“
Sau khi nghe điều này, Nhạc Cận Ninh cười giận dữ: “Cô thật ngu ngốc.
Ngốc đến nổi không có cách chữa trị.
Đến tận bây giờ, cô vân chưa biết vị trí hay danh tính thực sự của mình tại Nhạc gia”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Niệm Ninh đóng băng, và sự tức giận †rong mắt cô biến mất.
Cô nhớ lại mình đã mất cơ thể trinh khiết, mình đã trao nó cho một người đàn ông qua đường và mình đã cắm sừng ông Nhạc.
Mình không xứng đáng