Chương 508
Nhạc Cận Ninh nghe Trương Thanh Trà nói vậy, không biết tại sao, trong lòng hơi thả lỏng đôi chút.
Mặc dù anh không biết tình cảm mình dành cho Niệm Ninh là loại gì, nhưng anh rất rõ ràng một điều, đó chính là anh không muốn để Niệm Ninh rời xa mình, càng không muốn cô biến mất trong cuộc sống bây giờ lân sau này của mình Theo phản xạ, Nhạc Cận Ninh nói: “Em có yêu cầu gì?”
Trương Thanh Trà ra vẻ khổ sở nói: “Anh ở lại cùng em thêm một ngày đi, sau ngày hôm nay, anh không cần đến đây nữa, em cũng sẽ vĩnh viên biến mất khỏi thế giới của anh. Em thật sự không muốn mình trở thành vật cản anh đến với hạnh phúc.”
Lần này, Nhạc Cận Ninh im lặng.
Về mặt tình cảm, anh thật sự không muốn chia lìa khỏi Niệm Ninh.
Huống chỉ cô còn đang mang thai con anh, Nhạc Cận Ninh nghĩ đến bé con vẫn chưa chào đời ấy, chẳng lế thật sự muốn để nó vừa sinh ra đã không có ba sao?
Tuy nhiên, lý trí lại nói cho anh biết rằng, Trương Thanh Trà có ơn cứu mạng với anh, anh không thể nào hoàn toàn không để ý đến Trương Thanh Trà được. Chỉ vì anh có thể hạnh phúc mà ép Trương Thanh Trà vĩnh viễn biến mất, lương tâm của anh không cho phép.
Trương Thanh Trà nói xong, thấy Nhạc Cận Ninh vẫn còn đứng sững ra, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Không phải anh sẽ khuyên cô ta đừng nghĩ nhiều sao? Sao bây giờ lại im bặt không nói vậy? Anh sẽ đồng ý với lời cô ta nói chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Thanh Trà tức khắc có chút hoang mang bất an.
“Trương Thanh Trà, em cho anh chút thời gian để cân nhắc được không?” Cuối cùng Nhạc Cận Ninh vẫn không nói ra, để thân thể Trương Thanh Trà bình phục đã rồi nói sau.
Thấy Nhạc Cận Ninh không từ
Nhạc Cận Ninh đồng ý với cô ta, anh ở lại viện điều dưỡng với Trương Thanh Trà mãi cho đến đêm khuya mới về nhà. Nhưng khi về, anh không trở lại công ty mà về biệt thự.
Niệm Ninh đang ngồi trong phòng ngủ nghịch vài thứ, đột nhiên nghe thấy tiếng năm cửa của cửa phòng chuyển động.
“Nhạc Cận Ninh?” Thấy người đi vào là ai, Niệm Ninh không khỏi kinh ngạc nói.
Đã trễ vậy rồi, sao anh lại về?
“Anh về thì bất ngờ lắm à?” Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh giật mình rất rõ. Niệm Ninh hơi lúng túng cười một tiếng, sau đó chuyển đề tài: “Đã trễ vậy rồi, sao anh còn về nhà?”
Không phải mấy ngày nay anh luôn ngủ lại ở công ty sao?
Nhạc Cận Ninh cứ thấy lời này nghe kì kì: “Chẳng lẽ khuya không được về nhà sao?”
Niệm Ninh lắc đầu:’Ý em không phải vậy.”
Cô không nói gì nữa, Nhạc Cận Ninh đặt áo khoác sang một bên rồi lại gần mép giường, nhưng Niệm Ninh lại không để tâm anh thế nào hay đang làm gì, hình như cô đang làm gì bên tai.
“Em đang cầm gì thế?” Nhạc Cận Ninh cầm vật cô đang đặt trên giường lên, nhưng nhìn sao cũng không hiểu nó là cái gì.
Thấy Nhạc Cận Ninh cầm đồ của mình lên, Niệm Ninh có chút không vui, giật về lại.
“Cái này dùng thích lắm, nó được gọi là máy nghe tim thai, hôm nay ba đến chơi, nói là có thể nghe tim đập của thai nhi.” Nói rồi Niệm Ninh đưa vật ‘ đó cho Nhạc Cận Ninh, vừa đeo tai l nghe cho anh vừa đặt đầu cảm ứng lên bụng.