Niệm Ninh luôn cảm thấy Nhạc Cận Ninh đặc biệt kỳ lạ, như thể gợi ý điều gì đó.
Cô ấy đang bị mê hoặc, ngay sau đó …Ông Niệm nói: “Ninh, con lên lầu với cha, cha có chuyện muốn nói với con.”
Ông Niệm muốn Nhạc gia đầu tư vào công ty của Niệm Gia.
Hôm nay Niệm Ninh đã không đưa ông Nhạc về để thảo luận về vấn đề này.
Kết quả là đứa con gái này thực sự vô dụng, không hữu ích chút nào.
Cô ta không những không mang ông Nhạc đến mà còn mang Nhạc thiếu về, người không cho ông ta bất kỳ mặt mũi nào.
Như có thể thấy, Nhạc thiếu không dễ nói chuyện.
Ngay cả khi ông ta đề cập đến việc bơm vốn, Nhạc Cận Ninh cũng không đồng ý, vì vậy ông ta đành xấu hổ đi nói với Niệm Ninh.
Niệm Ninh nghĩ về bà, nên cô không phản đối mà ngoan ngoãn gật đầu.
Ông Niệm có một chút hài lòng và nhìn thắng vào Nhạc Cận Ninh: “Nhạc thiếu, anh ở đây một lúc, Niệm Ninh và tôi sẽ đi xuống sau một vài phút nữa, xin vui lòng ngồi đây một lúc.”
Ánh mắt anh rơi vào ông Niệm: “Hãy chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Ông Niệm khẽ gật đầu và ném cho anh ta một cái nhìn đã hiểu.
Khi ông Niệm chuẩn bị đưa Niệm Ninh lên lầu, Nhạc Cận Ninh nói với giọng to: “Đợi đã, tôi đâu có nói cho phép đưa cô ấy đi?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của ông Niệm đã thay đổi, và sớm trở lại bình thường.
Ông nghỉ ngờ nhìn Nhạc Cận Ninh và hỏi: “Nhạc thiếu, anh có ý kiến gì khác sao?”
Nhạc Cận Ninh liếc anh ta một cách thờ ơ, và không trả lời câu hỏi của ông ta, nhưng nói với Niệm Ninh, “Cô có cần tôi đi cùng không?”
Nghe những lời đó, khuôn mặt của ông Niệm tái nhợt, ông ta nhanh chóng võ tayNiệm Ninh.
Nếu Nhạc Cận Ninh đi cùng, ông sẽ nói gì tiếp theo?
Niệm Ninh nhìn thấy sự mặc cảm của ông Niệm và hiểu ý ông ta.
Mặc dù cô ta rất ghê tởm ông ta