Cô bất chợt nhìn thấy Bà Niệm, người đang đi lên lầu.
Khi nhìn thấy bà Niệm, Niệm Ninh nhớ đến bà của mình.
Cô đã không nhìn thấy bà ấy sau khi dùng bữa xong “Anh đợi tôi ở đây và tôi sẽ quay lại ngay lập tức.”
Cô không thể quan tâm nhiều, Niệm Ninh rời Nhạc Cận Ninh và chạy đến đuổi theo bà Niệm.
Niệm Ninh theo bà Niệm đến phòng của cô ấy và hỏi: “Còn bà tôi thì sao? bà không phải nói răng sau khi ăn trưa, bà nội sẽ quay lại à?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của bà Niệm cứng đờ một lúc, nói một cách ngụy biện: “Giao thông bị kẹt trên đường và bà ấy sẽ quay lại ngay.”
Niệm Ninh nhìn thấy lương tâm tội lỗi của bà Niệm không tin bà ấy.
Đôi mắt Niệm Ninh nhìn bà ta một cách mạnh mã: “Nói cho tôi biết, có phải bà không đưa bà nội của tôi trở về? Bà đang nói dối tôi phải không? ? “
Có một chút bối rối trong mắt bà Niệm, biểu cảm của bà ta rất không tự nhiên.
Thấy vậy, Niệm Ninh không làm gì cả.
Cô dụi chân và đứng dậy, trừng mắt nhìn bà: “Tại sao bà không để bà nội trở về?
Tôi đã hứa với bà mọi thứ bà muốn.
Bà còn bất mãn gì nữa sao? Hả?”
Bà Niệm không ngờ cảm xúc của Niệm Ninh lại phấn khích đến thế.
Ngay khi bà chuẩn bị nói để ổn định Niệm Ninh, Niệm Tâm Như đã chạy vào Niệm Tâm Như cảm thấy bầu không khí đầy mùi thuốc súng trong phòng, đôi mắt hơi mờ đi và cô ngồi trên ghế sofa bên cạnh, và bắt đầu nói: “Niệm Ninh, sao chị lại tùy tiện vào phòng của em em vậy, chị ra ngoài GHẾ Niệm Ninh phớt lờ cô, nhưng kiên nhãn lặp lại: “Tôi hỏi lại, còn bà tôi thì sao?”
Từng lời cô nói dường như nhổ ra khỏi răng.
Bà Niệm là một người khôn ngoan và nhanh chóng giải thích: “Tôi đã gửi ai đó đến đón bà của cô, cô sẽ có thể nhìn thấy bà ấy trong một giờ nữa.”
Bây giờ bà ta không dám chọc giận Niệm Ninh vì Nhạc Cận Ninh đứng sau cô ấy.
Niệm Ninh cười khẩy với khuôn mặt cười khẩy: “Một tiếng nữa sau đó lại đợi một tiếng nữa.
Bà nghĩ tôi là đứa ngốc à?”
“Không, không, tôi chắc chắn cô sẽ