Nhạc Cận Ninh đưa Niệm Ninh đến một góc khuất trong khu vực nghỉ ngơi.
Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách nghiêm túc và hỏi, “Niệm Ninh, cô có biết danh phận của cô bây giờ không?”
Khi nghe điều đó, Niệm Ninh gật đầu khéo léo, đôi mắt cong và nói giọng ngọt ngào: “Tôi hiểu rồi.”
Lúc này, Nhạc Cận Ninh có cảm giác khó chịu.
Niệm Ninh cuối cùng cũng hiểu rằng cô là vợ anh chứ không phải mẹ kế.
Điều này khiến Nhạc Cận Ninh rất hài lòng.
nhưng……
Không phải cô ấy là người ghét nhất việc mọi người lừa dối mình hay sao?
Tại sao không có dấu hiệu của sự tức giận?
B0?”
Nhạc Cận Ninh định hỏi rõ ràng.
Lúc này, Niệm Ninh bất ngờ võ vai Nhạc Cận Ninh như một người bạn tốt.
Cô dùng đôi mắt chân thành và sáng ngời nhìn anh: “Nhạc Cận Ninh, trước đây tôi đã hiểu lầm anh, anh thật sự rất thú vị, cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh? Nó có nghĩa là gì?
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh một cách kỳ lạ, người phụ nữ này có bị ấm đầu không? !
Nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong mắt Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh nghĩ rằng anh đang giả vờ.
Cô chớp mắt với anh và nói với một biểu hiện tự đại: “Tôi biết rằng anh rất khổ tâm và khó xử khi phải nói dối mọi người.
Nhưng anh có thể yên tâm, tôi sẽ hợp tác với anh thật tốt.
“
Nhạc Cận Ninh: “…”
Lúc này, ánh hào quang đang bảo phủ xung quanh Nhạc Cận Ninh bất chợt biến thành sát khí mãnh liệt.
Anh nhìn chằm chằm vào Niệm Ninh với sự căm ghét cùng cực vì không thể phá vỡ cái đầu ngu xuẩn của cô ra để xem có những gì trong đó.
Trước đó, Nhạc Cận Ninh đã bao lần, dù cố tình hay vô ý, nói bóng gió với cô về vấn đề ai mới là chồng của cô, thậm chí Chú Hoàng cũng góp sức.
Nhưng dường như tất cả đều không thể