Dì Lục lắc đầu: ‘Không biết, chúng tôi chỉ là nhân viên bình thường, sao biết người bên trong được?”
Không lấy được tin tức cụ thể, trong lòng Niệm Ninh không khỏi có chút thất vọng, cô càng tò mò hơn, người ở trên tầng mười tám kia rốt cục là ai?
Người đó và Nhạc Cận Ninh có quan hệ gì?
Sau khi quay về chỗ bà Niệm thì cô liền quên hết chuyện này đi, tập trung tinh thần tán gầu với bà.
Thấm thoát đã đến buổi trưa, bà Niệm có thói quen ngủ trưa, sau khi ăn cơm trưa xong thì bà nội đi ngủ.
Niệm Ninh nhìn khuôn mặt bà đang ngủ say một chút, nói với dì Lục đang đứng ở bên cạnh: “Dì Lục, buổi chiều tôi có việc nên đi trước.
Khi nào bà nội tỉnh lại, dì nói với bà hộ tôi một tiếng, lần sau tôi lại đến thăm bà.”
“Được.”
Sau khi ra khỏi viện dưỡng lão, cô đón xe đến thẳng nhà họ Niệm.
Mẹ Niệm thấy Niệm Ninh đột nhiên trở về, tức giận dồn lại bộc phát ra, thái độ vừa lạnh lùng, vừa kì quặc, vừa coi thường nói: “Ô… Đây không phải là Niệm Ninh cô cả nhà họ Niệm à, sao lại có thời gian rảnh về đây vậy?”
Niệm Ninh không nhìn thẳng bà †a, lạnh giọng hỏi: ‘Đồ của bà nội để ở đâu.”
Từ khi mẹ Niệm tống khứ bà Niệm đi thì phòng của bà nội trở thành phòng khách, tất cả mọi thứ của bà nội đều ở trong tay mẹ Niệm.
Vốn dĩ mẹ Niệm rất tò mò mục đích trở về của cô là gì, bây giờ không cần đoán cũng biết.
Bà ta nhếch môi châm biếm, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt: “Toàn bộ đồ vật của bà già kia đã bị tôi vứt hết rồi, nếu cô muốn tìm thì có thể đi bới trong thùng rác, may ra còn tìm thấy.”
Niệm Ninh biết bà ta gây khó dễ cho mình, nghĩ đến bệnh tình của bà nội, cô nén tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi lần nữa: “Đồ của bà nội, rốt cục là ở đâu?”
Mẹ Niệm lườm