Tác giả: Ân Thương.
Editor: Tuệ Vân
Khi kết thúc thu hình, đã là hai giờ sáng.
"Ổ đạo," Doãn Đạt vội vàng đuổi theo, nói với Ổ Ba nó: "Màn biểu diễn vừa rồi, tôi--"
"Cậu lại suy nghĩ nhiều một chút." Ổ Ba trả lời hắn ta một câu, quay đầu lôi kéo Khúc Kinh Sơn: "Đi, chúng ta lại tâm sự."
Doãn Đạt nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, nhịn không được nắm chặt nắm tay.
Hắn ta cùng với Ổ Ba từng hợp tác qua, vậy mà ông ta quay đầu liền đối xử hờ hững với hắn ta, thật đáng giận.
Đều do tên Khúc Kinh Sơn này!
Khúc Kinh Sơn buồn ngủ đến hai mắt phiếm hồng, hắn mạnh mẽ đánh lên tinh thần, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Đồ, đi theo đạo diễn ra khỏi khách sạn.
Có thể ở trong tổng nghệ tỷ thí được đạo diễn nổi danh mời, đây đúng là chuyện tốt không thể nghi ngờ, đặc biệt diễn viên trẻ như hắn.
Nhưng trong tay Ổ Ba cũng không có kịch bản nào thích hợp với hắn.
Bất quá, chuyện này cũng không phải chuyện lớn.
Tới khách sạn, Ổ Ba gọi một bình rượu, tự rót một ly rồi quay sang hỏi hắn muốn uống hay không.
Khúc Kinh Sơn từ chối uyển chuyển.
Ổ Ba nói câu "Không sao", sau đó một bên uống rượu một bên mặt mày hớn hở cấp người trẻ tuổi giảng não động.
Ông ta ở trong khoảng thời gian ngắn đã căn cứ Khúc Kinh Sơn cá tính cùng ngoại hình suy nghĩ được vài cái kịch bản thích hợp với hắn, một cái so một cái k1ch thích.
"Cậu ghi nhớ giúp tôi trước" ông ta nói vớiKỳ Đồ: "Đầu óc của tôi không còn dùng tốt nữa."
Kỳ Đồ quơ quơ di động: "Tôi giúp ngài ghi âm, ngày mai sẽ gửi cho ngài."
Ổ Ba gật gật đầu, lại tiếp tục kể chuyện xưa.
Ông ta tưởng tượng thiên mã hành không, hai người đều nghe thật nghiêm túc, cũng đều bị ông ta hấp dẫn.
Cho tới rạng sáng hơn bốn giờ, Ổ Ba say.
Hai người dàn xếp cho ông nghỉ ngơi, sau đó ở đặt thêm một phòng bên cạnh, tạm chấp nhận qua đêm.
Khúc Kinh Sơn lúc trước trang điểm đạm, đôi mắt không được thoải mái.
Mâu Tư Tư cùng Kỳ Đồ giúp đỡ hắn tìm thuốc nhỏ mắt, dàn xếp cho hắn nghỉ ngơi.
Vì chiếu cố hắn, Kỳ Đồ dứt khoát lưu tại phòng này cùng hắn, dù sao cũng có hai cái giường.
Khúc Kinh Sơn rất mệt, nhưng ngủ không được.
Hắn nằm ở trên giường, đôi mắt bởi vì đau đớn mà không ngừng rơi lệ.
Kỳ Đồ ngồi trên đầu giường hắn, cầm tăm bông cùng khăn giấy, nhẹ nhàng lau giúp hắn.
"Anh ngủ đi." Khúc Kinh Sơn nhắm mắt lại, sờ so4ng hai lần liền sờ đến chân đối phương, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Tôi chịu đựng một lát thì tốt rồi."
Kỳ Đồ đánh ngáp, nằm xuống bên người hắn, nhưng vẫn khẩn trương mà nhìn đôi mắt của hắn.
Một lát sau mí mắt anh nặng trĩu, không cẩn thận liền ngủ.
5 giờ sáng trời đột nhiên hạ mưa.
Trong phòng có hơi chút có lạnh, Khúc Kinh Sơn tỉnh lại.
Hắn thấy Kỳ Đồ cầm tăm bông ngủ bên cạnh chính mình, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, thật cẩn thận gỡ xuống mắt kinh giúp anh, lấy đi tăm bông trong tay anh, rồi cuối cùng nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Kỳ Đồ ngủ không sâu, lập tức tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái, theo bản năng hỏi: "Đôi mắt.."
"Không đau," Khúc Kinh Sơn cách chăn nhẹ nhàng vỗ vỗ anh: "Trước tiên ngủ đi."
Kỳ Đồ mấy ngày nay mỗi ngày chỉ ngủ không đến bốn tiếng, buồn ngủ muốn chết, thật sự không có sức lực lăn lộn, thực mau lại nhắm hai mắt lại.
Mưa thu rơi xuống, nhiệt độ không khí giảm sâu, trong ổ chăn, hai người không tự giác càng ngày càng gần.
Kỳ Đồ cho dù là lúc ngủ cũng vẫn duy trì ý thức tinh thần công việc, sợ nghệ sĩ của mình bị đông lạnh, vì thế theo bản năng mà ôm lấy đối phương, đem người ấn vào lồng ng.ực của chính mình, ôm gắt gao.
Khúc Kinh Sơn: "..."
Hắn có chút khẩn trương, tay chân không biết để chỗ nào.
Tiếng mưa rơi tí tách, giống như bay lả tả ở đáy lòng hăn.
Hắn ngẩng đầu, mê mang ngắm nhìn mặt của đối phương.
Ánh sáng tối tăm, hắn kỳ thật cũng không có thể thấy rõ cái gì.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn đến sóng mũi cao cùng đôi môi hơi mở ra của đối phương.
Hắn như bị ma xui quỷ sai khiến mà nâng lên tay, dùng đầu ngón tay chạm vào chóp mũi của anh, tiếng chuông đoạt mộng lại đột nhiên vang lên.
Kỳ Đồ một giây bừng tỉnh, Khúc Kinh Sơn cuống quít giả chết.
Kỳ Đồ ấn yên lặng, nhanh chóng xuống giường vào phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Khúc Kinh Sơn hí mắt, nhìn thấy cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng đóng lại, che lại thân ảnh người nọ.
Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, cứ nhỉn chăm chú như thế thật nhanh lại ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, Khúc Kinh Sơn tỉnh lại lần nữa.
Hắn nhìn nhìn thời gian, mới hơn 7 giờ.
Kỳ Đồ không ở bên người, hắn xuống giường đến phòng vệ sinh nhìn nhìn, cũng không có ai.
Hắn mở ra cửa phòng, ở cầu thang cuối hành lang nhìn thấy đối phương.
Kỳ Đồ lúc này đang ngồi ở bậc thang, trên đùi đặt laptop, đang đánh chữ thật nhanh.
Lỗ tai hắn còn đeo tai nghe, đang thấp giọng cùng người khác gọi điện thoại.
Nhìn thấy hắn đ đến, Kỳ Đồ lập tức gỡ xuống tai nghe, đình chỉ đánh chữ, nhìn hắn hỏi: "Làm sao vậy? Yêu cầu cái gì?"
"A, không có việc gì," Khúc Kinh Sơn thấp giọng nói: "Tôi chính là đang đi tìm anh."
Kỳ Đồ xua xua tay, chỉ chỉ cửa phòng, ý bảo hắn trở về.
Sau đó một lần nữa đeo tai nghe lên, nói tiếp điện thoại.
Bên ngoài còn đang mưa, trên mặt đất lạnh.
Khúc Kinh Sơn trực tiếp đi lên trước cầm máy tính của anh lên, lôi kéo anh về phòng.
"Cô ta đều bệnh thành như vậy, cậu còn để cô ta đóng phim, cậu rốt cuộc nghĩ cái gì vậu?" Kỳ Đồ ngồi xếp bằng ở trên sô pha, tiếp tục nghe điện thoại, thanh âm của nh mang theo tức giận: "Nhiếp tổng nói..
Nhiếp tổng lại không biết tính nghiêm trọng của vấn đề! Tướng ở xa, quân lệnh có thể không nhận, đạo lý này cậu cũng đều không hiểu sao? Cậu thân là người đại diện của Uyển Uyển hẳn là mọi chuyện phải lấy cô ta làm trọng..
Trấn an fans, thuận tiện mua được chút bài viết nói cô ta chuyên nghiệp gì đó."
Mới sáng sớm anh đã gọi năm sáu cuộc điện thoại, xử lý một đống chuyện, nói đến miệng khô lưỡi đắng.
Khúc Kinh Sơn rót cho anh ly nước, chờ anh hết bận việc, nhịn không được nói: "Vất vả."
"Còn tốt" Kỳ Đồ ngửa cổ ừng ực ừng ực uống hết hơn phân nửa ly nước: "Chỉ là sử lý một chút chuyện, sự tình chồng chất đến cùng nhau sẽ tương đối bận, những thời gian khác sẽ không bận như vậy."
Khúc Kinh Sơn ngồi ở bên cạnh, dựa vào trên sô pha, đôi tay ôm cái ót, đôi mắt nhìn trần nhà, lâm vào trầm tư.
Hắn biết, khẳng định không phải nhẹ nhàng như vậy.
Kỳ Đồ uống xong ly nước, thấy nghệ sĩ nhà mình vẻ mặt áy náy, vì thế duỗi chân nhẹ nhàng đá đá chân hắn: "Đừng như vậy được không? Không cần thiết."
Khúc Kinh Sơn nhìn anh một cái, trầm mặc không nói, hiển nhiên nội tâm thập phần rối rắm.
"Kỳ thật, tôi thực hưởng thụ sinh hoạt kiểu này" Kỳ Đồ bỏ qua di động, nằm ở trên sô pha, nhìn đèn treo trên trần: "Có thể tôi là một người không thích rảnh rỗi.
Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là đi làm hảo.
Mệt thì cũng mệt, nhưng thực phong phú."
Khúc Kinh Sơn cảm thấy anh khẳng định là đang an ủi chính mình: "Vậy tai sao lúc trước anh lại từ chức?"
"Cậu cho rằng tôi là bởi vì mệt mỏi sao?" Kỳ Đồ cười một chút, "Đó là lý do đối ngoại, nguyên nhân thật sự là tôi cùng lão bản đã xảy ra một chụt chuyện không thoải mái..
Phải nói, thực không thoải mái.
Ân..
anh ta muốn mở bán lại ca khúc của mẹ tôi lúc còn sống, cắt một đợt rau hẹ, thậm chí còn tưởng làm cái gì vân trình diễn xướng, nhưng tôi lại kiên quyết phản đối.
Rốt cuộc mẹ tôi là diễn viên, ca hát thực sự không quá tốt, Nhưng