Editor: Tuệ Vân
Kỳ Đồ ở trong một mảnh hắc ám, dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói --
"Đại ca, tôi ăn chính là vitamin, không phải thuốc ngủ."
"..."
Khúc Kinh Sơn sửng sốt, "Thật vậy chăng?"
Nói xong hắn ý thức được mình bị lòi đuôi, cả người nháy mắt cứng đờ, sau đó cuống quít buông ra đối phương.
Kỳ Đồ duỗi tay mở đèn.
Trên giường quả thực hỏng bét, gương mặt anh nóng lên, tóc cũng bị vò rối loạn, mệt đến ngồi thở d0c.
Anh bưng lên cái ly uống lên chút nước.
Khúc Kinh Sơn khởi động thân mình, ngồi quỳ ở trên giường, dùng chăn vây quanh phần eo dưới, ngồi trên giường khom lưng thật sâu, hô một tiếng: "Thực xin lỗi!"
Từ mặt đến ngực của hắn hồng một mảnh, xấu hổ đến muốn chết.
Nhìn đến hình dáng 囧 này của hắn, Kỳ Đồ nhịn không được cười ra tiếng tới: "Cậu cho rằng tôi muốn uông thuốc ngủ sao?"
Khúc Kinh Sơn cúi đầu, căn bản không dám nhìn anh.
"Cậu như thế nào như vậy.." Kỳ Đồ tưởng nói "Ngốc" tới, nhưng ngẫm lại người ta một mảnh hảo tâm, vạn vạn không thể đả kích tâm linh yếu đuối của hắn, vì thế lời nói đến bên miệng thay đổi cái thành "Đáng yêu."
Anh duỗi tay sờ sờ cái đầu đang cúi thấp của đối phương, trong giọng nói mang theo ý cười không nhịn được: "Cậu như thế nào đáng yêu như vậy.
Tôi là người vì những con người và sự tình tồi tệ kia mà luẩn quẩn trong lòng sao? Liền tính tôi thật sự luẩn quẩn trong lòng, cũng sẽ không làm trò ngươi mặt cậu a, như thế không phải là lưu lại bóng ma tâm lý cho cậu sao? Như vậy cũng quá thiếu đạo đức đi."
"Đừng!" Khúc Kinh Sơn ngẩng đầu, bắt được cái tay đang ở trên đầu kia, nắm gắt gao: "Anh..
Kia cái gì.."
Kỳ Đồ dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn: "Cái gì?"
Khúc Kinh Sơn nhìn anh, nỗ lực châm chước từ ngữ.
Hắn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng là những lời này đó không thể nói bậy, không thể quá tùy ý mà nói, nếu không rất có thể sẽ mạo phạm hoặc là xúc phạm tới đối phương.
Hắn nghẹn nửa ngày, trong bụng nghẹn ra "Cô" một tiếng trường minh.
Khúc Kinh Sơn: "..."
"Câu a!" Kỳ Đồ đẩy nhẹ đầu hắn, tràn đầy bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, hâm nóng cơm cho hắn.
Chờ anh sau khi rời khỏi đây, Khúc Kinh Sơn quay đầu ở trên tường mà cộp cộp đập đầu hai cái
Quá mất mặt, thật sự là mất mặt!
Chờ sau khi xấu hổ dưới đáy lòng thoáng bình ổn, Khúc Kinh Sơn tìm được quần áo của mình vội vàng mặc vào, sau đó đi ra ngoài tìm người.
Hắn mới đi ra Kỳ Đồ liền nhíu mày, chỉ vào hắn nói: "Đem quần áo bẩn của cậu ném đi cho tôi! Toàn lag mùi rượu, còn mặc lên lại làm gì? Trước mặc tạm đồ của tôi đi."
Khúc Kinh Sơn lại chạy nhanh trở về, mở ra tủ quần áo của anh, tìm kiện áo gió dài mặc vào.
Kỳ Đồ hâm nóng chính là hộp cơm hồi chiều anh chưa ăn qua, cầm hai cái muỗng, cùng hắn chia nhau ăn.
Thời điểm Ăn cơm, anh lại lần nữa dặn dò: "Lần sau lão bản gọi cậu, cậu không cần để ý đến anh ta, bảo anh ta đến tìm tôi."
Khúc Kinh Sơn cúi đầu, một muỗng một muỗng cơm nhét vào miệng, không có đáp lại, như là có tâm sự nặng nề.
Kỳ Đồ ở dưới bàn phía nhẹ nhàng chạm chạm vào mũi giày của hắn: "Đang nghĩ cái gì?"
Khúc Kinh Sơn phục hồi tinh thần lại: "Không có gì."
Kỳ Đồ lại hỏi: "Bọn họ thật sự không làm gì cậu sao?"
"Ai dám?" Khúc Kinh Sơn nói, "Anh xem tính tình này của tôi giống như là người sẽ để cho người khác khi dễ sao?"
"Vậy là tốt rồi," Kỳ Đồ thực nghiêm túc mà nói: "Trước kia tuy rằng chúng ta từng phát sinh chuyện không thoải mái, nhưng nếu cậu lại lần nữa lựa chọn tôi, tôi cũng lựa chọn cậu, hiện tại liền phải tín nhiệm lẫn nhau, cậu có bất luận việc gì đều có thể đối nói với tôi, nếu ở bên ngoài bị khi dễ, ngàn vạn không cần giấu giếm tôi.
Nhớ lấy, nhớ lấy không cần vội vã tắm rửa thay quần áo, muốn giữ lại chứng cứ."
"Yên tâm," Khúc Kinh Sơn cười cười: "Tôi cao lớn như vậy không phải chỉ dùng để ngắm."
Kỳ Đồ vươn tay: "Tín nhiệm."
Khúc Kinh Sơn cùng anh bắt tay: "Tuyệt đối tín nhiệm."
Hắn ba lượng hạ ăn xong phần cơm, thoáng ngồi một lát, rồi sau đó đi trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc Kỳ Đồ đi vào, nhìn thấy đối phương đang ngồi xổm ở mép giường, nhặt lên từng viên thuốc màu trắng rơi rụng trên mặt đất, nhặt lên viên cuối cùng, hắn cầm trên tay, thổi thổi, muốn cho vào trong miệng.
"Trời ơi!" Kỳ Đồ quả thực hỏng mất: "Bẩn muốn chết, cậu làm cái gì?"
Anh tiến lên đoạt lại viên thuốc trong tay đối phương: "Cậu muốn uống liền trực tiếp lấy a! Ngăn tủ lại không khóa, Cậu tại sao lại nào mất vệ sinh như vậy? Cậu là tiểu hài tử sao?"
Anh cau mày đem cửa tủ kéo ra, lấy bình thuốc bên trong ra, lấy ra hai viên, động tác hơi thô bạo mà ném vào miệng đối phương.
Khúc Kinh Sơn vừa nhai vừa nói: "Không phải là tôi không muốn xâm phạm riêng tư của anh sao.."
"Nga." Kỳ Đồ trong lòng như là bị miêu trảo trảo ấn một chút: "Cậu còn rất tôn trọng người khác."
"Đương nhiên rôi." Nhai vài cái sau, Khúc Kinh Sơn cong lên khóe miệng, cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu: "Thật ngọt.
Không phải thuốc ngủ.
Anh không gạt tôi."
Kỳ Đồ ngẩn ra, đáy lòng mạc danh có chút động dung.
"Tôi cần thiết lừa cậu sao? Tôi.." anh ôm một bình vitamin lớn, há miệng thở d0c, đang muốn nói chút cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến một cái vấn đề nghiêm túc.
Khúc Kinh Sơn thấy anh dừng lại, lập tức nhìn chằm chằm anh: "Kỳ tổng giám có phải hay không suy nghĩ, tiểu tử này như thế nào biết hương vị thuốc ngủ, hay là.."
Hắn chỉ vào đối phương, nở nụ cười: "Ai, có phải hay không đau lòng?"
"Bớt tự mình đa tình đi.
Thuốc ngủ nếu là ngọt, mấy người bệnh kia sẽ không giống như kẻ điên mà ăn a? Kẻ ngu đều biết là đắng." Kỳ Đồ nhéo mắt đối phương, nhẹ nhàng kéo kéo, "Cậu nói cậu có phải hay không thực thiếu đánh?"
*
Khúc Kinh Sơn tùy ý đối phương lôi kéo mặt của chính mình, hắn mang theo tươi cười, tinh tế nhấm nuốt viên vitamin trong miệng
"Thật ngọt," hắn cười, mơ hồ không rõ mà nói: "Thật ngọt a."
Rồi sau đó hắn duỗi lấy hai viên từ trong chai, không khỏi phân trần trực tiếp đưa đến bên môi anh.
Kỳ Đồ bị bắt há mồm, theo bản năng mà nhai hai cái.
Trong đêm khuya tiếng mưa rơi ồn ào náo động, ở dưới ánh đèn đen tối mờ mịt, anh nhìn gươn mắt đẹp trai của đối phương, cùng ấm áp tươi cười, đột nhiên, đáy lòng như là bị tráng qua một lớp đường cát trắng.
Đúng vậy, thật ngọt.
Đúng vậy, thật ngọt a.
*
"Đi tắm rửa." Kỳ Đồ chọc chọc người trước mặt, rồi sau đó tránh ra một đường.
Chờ hắn vào phòng tắm, anh ôm cái chai, ngồi ở mép giường lại ăn tiếp hai viên, sau đó đóng chặt nắp bình, đem bình này thả lại vào tủ.
Anh ngả ra sau ngã xuống trên giường, xoa xoa đôi mắt.
Vị ngọt ở đầu lưỡi nở rộ.
Hương vị kia chảy vào phế phủ, thẳng tới đáy lòng.
Anh nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, nhịn không được cười một chút.
Ai..
Quá ngây thơ.
Chính là..
Thời điểm Khúc Kinh Sơn ra tới, phát hiện đối phương lệch qua một bên ở trên giường ngủ rồi, trong tay còn cầm di động không ngừng bắn r4 tin tức.
Hắn lau đầu tóc ướt dầm dề của chính mình, đi đến bên giường rút ra di động của anh, giúp anh tháo xuống mắt kính, cởi giày hộ anh, nhẹ nhàng để xuống trên sàn, lại lấy khăn lông ướt cho lau chân cho anh, sau đó bế