Tác giả: Ân Thương
Editor: Tuệ Vân
"Anh ta không phải cũng như vậy!" Doãn Đạt chỉ vào Khúc Kinh Sơn, "anh ta so với tôi tốt hơn cái gì?"
"Cậu thế nhưng còn dám kéo dẫm người của tôi?" Kỳ Đồ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Không bỏ đá xuống giếng thật sự là sự ôn nhu cuối cùng của tôi đối với."
Nhìn thân ảnh đơn bạc của anh, nghe anh khí phách nói, Khúc Kinh Sơn bất động thanh sắc mà xoa xoa chính mình mặt, khắc chế khóe miệng độ cung, miễn cho Doãn Đạt thẹn quá thành giận xông lên đánh người.
Kỳ Đồ đố người đại diện của Doãn Đạt cười một chút: "Cúi chào."
Sau đó mang theo nghệ sĩ nhà mình cùng trợ lý đi gặp Ổ Ba.
Ổ Ba đối với Khúc Kinh Sơn đã đến vẫn là thật cao hứng, vội vàng tiếp đón hắn cùng đoàn phim người nhận thức.
Kỳ Đồ hỏi: "Phía trước sự tình đều xử lý tốt sao? Sẽ không lại có cái gì tranh cãi đi."
"Cậu yên tâm," Ổ Ba nói, "Đều đã sử lý tốt."
"Thật sự không thành vấn đề sao?" Kỳ Đồ nói: "Mới vừa ở bên ngoài đụng tới Doãn Đạt, thiếu chút nữa xông lên đánh chúng tôi."
"Lần sau trực tiếp gọi bảo vệ đem hắn kéo đi ra." Ổ Ba trên tay kẹp điếu thuốc: "Cái gì ngoạn ý nhi, chính là tên thối nát.
Quá đáng giận.
Nữ hài kia là bạn học cao trung của em gái tôi, mới 20 tuổi! Làm tôi tức giận đến hận không thể đánh chết hắn ta."
Kỳ Đồ an ủi ông vài câu, tiếp theo phải để Khúc Kinh Sơn trang điểm thử.
Đây vẫn là Khúc Kinh Sơn lần đầu đóng phim có người đại diện mang theo, hắn cảm nhận được bớt lo xưa nay chưa từng có, cùng cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố.
Toàn bộ hành trình Kỳ Dồ đều tích cực câu thông người của đoàn phim người, giúp hắn xử lý hết thảy sự vụ.
Hắn chỉ cần bản thân chuyên chú đóng phim là tốt rồi, việc khác căn bản không cần phải xen vào, Kỳ Đồ cũng không cho hắn quản.
Chạng vạng nghỉ ngơi thời điểm, Kỳ Đồ còn hỏi hắn cảm thụ: "Có hay không cái gì nhu cầu? Hoặc là nơi nào cảm thấy không tốt? Đều có thể nói với tôi."
"Không có," Khúc Kinh Sơn nói: "Hết thảy đều thực tốt."
Hôm nay thời tiết có điểm nóng, Mâu Tư Tư đưa cho Kỳ Đồ một ly nước chanh đá: "Vất vả rồi."
"Đừng cho anh ấy uống nước đá," Khúc Kinh Sơn ngăn lại ly đồ uống lạnh, đưa cho Kỳ Đồ một ly nước sôi để nguội: "Uống cái này."
"Cảm ơn." Kỳ Đồ uống chút nước, theo thói quen mà giơ tay giúp hắn vuốt óc.
Anh luôn là như vậy, luôn là nghĩ hết mọi thứ biện pháp làm nghệ sĩ của mình ở bên ngoài ngăn nắp lượng lệ.
Mâu Tư Tư ở bên cạnh nhìn bọn họ, nhịn không được nói câu: "Thật tốt."
Kỳ Đồ hỏi: "Toost cái gì?"
Mâu Tư Tư thở dài, nâng mặt, cảm khái nói: "Có cha hài tử giống khối bảo."
Cô dừng một chút, lại vẻ mặt phiền muộn: "Tôi cảm giác tô sắp thất nghiệp..
Cái gì đều để anh làm, tôi thật ngượng ngùng..
Có cái gì yêu cầu tôi làm sao? Anh có thể tùy tiện phân phó tôi, Tôi tuy rằng trong nhà có quặng, nhưng cũng là có sự nghiệp tâm."
"Tôi trước mang theo cô," Kỳ Đồ nói: "Không có việc gì làm cô liền nhìn xem, học hỏi.
Chờ tôi bận việc lên, phải dựa cô chiếu cố cậu ấy."
"Lão đại," Mâu Tư Tư chân thành mà nói: "Anh như vậy sẽ làm người khác rất khó không thích anh."
Khúc Kinh Sơn nhìn kịch bản, không chút để ý mà nói: "Tỷ như 4000 vạn đỉnh lưu phải không?"
Kỳ Đồ nhịn không được cảm thấy buồn cười, amh chọc chọc bảo vai đối phương: "Cậu như thế nào như vậy biệt nữu?"
Khúc Kinh Sơn lập tức liền tức giận: "Tôi như thế nào biệt nữu?"
"Cậu như thế nào không biệt nữu?" Này vẫn là hai người nhận thức tới nay, đối phương lần đầu tiên cùng chính mình tức giận, Kỳ Đồ nhưng thật ra cảm thấy không thể hiểu được: "Kích động như vậy làm cái gì?"
"Ha ha ha!" Mâu Tư Tư ở một bên cười to: "Niên hạ nam ghét nhất biệt nữu , ấu trĩ , tnhor loại này từ.
Ách..
tôi là nói tuổi!"
Cô tròng mắt quay tròn mà chuyển: "Tôi đi theo người của đoàn phim chuẩn bị một chút quan hệ!" Nói xong hỏa tốc chạy.
Kỳ Đồ không hề có ý tứ thoái nhượng.
Bản thân Khúc Kinh Sơn quá mức để ý Kỷ Tư Niên, luôn buồn đầu tranh giành tình cảm, anh lời này đã nghẹn thật lâu: "Cậu chính là biệt nữu.
Để tôi sửa ghi chú cho cậu, tiểu biệt nữu."
"Không được!" Khúc Kinh Sơn mãnh liệt phản đối, lập tức buông kịch bản, duỗi tay đi đoạt lấy di động của anh.
Kỳ Đồ tuy rằng cũng cao đến 180cm, nề hà thân thể đơn bạc, lực lượng không được, trực tiếp hoàn bại.
Khúc Kinh Sơn lấy được di động của anh, bỗng nhiên nhìn thấy anh cho chính mình ghi chú là "Nhãi con".
Hắn phản ứng đầu tiên là vui vẻ, khóe miệng nhịn không được giơ lên.
Phản ứng thứ hai là: "Trước kia anh gho chú Kỷ Tư Niên có phải hay không cũng là cái này?"
Kỳ Đồ đem điện thoại từ trong tay hắn rút ra: "Đúng vậy."
Khúc Kinh Sơn khóe miệng suy sụp xuống dưới: "Hóa ra cái này nick name là chế độ kế thừa đâu?"
"Chúc mừng cậu đáp đúng," Kỳ Đồ cầm di động: "Nhãi con cùng tiểu biệt nữu, cậu chọn một cái."
Này thật đúng là khó chọn.
Khúc Kinh Sơn vừa không tưởng kế thừa người khác dùng qua nick name, cũng kiên quyết không ủng hộ chính mình biệt nữu vừa nói: "Còn có lựa chọn thứ ba sao?"
"Yêu cầu nhiều như vậy," Kỳ Đồ nghĩ nghĩ, "Vậy..
Khúc Tiểu Sơn đi."
Khúc Kinh Sơn cắn ống hút, uống một hớp lớn nước chanh mát lạnh, mơ hồ không rõ mà nói: "Không cần, tôi đều một phen tuổi.."
Kỳ Đồ nháy mắt đen mặt: "Một phen tuổi là nói ai đâu?"
"Không phải!" Khúc Kinh Sơn hoảng hốt, lập tức bị nước chanh sặc tới rồi, đương trường ho đến chết đi sống lại.
Chờ sau khi ho xong, Khúc Kinh Sơn nhìn Kỳ Đồ: "Anh mới 27, phong hoa chính mậu!"
"Câm miệng."
Kỳ Đồ kiên trì cho sửa lại nick name "Khúc tiểu sơn" cho hắn.
Nhìn cái nick name này, hắn lại cảm thấy có điểm trát tâm.
Đổi thành "Khúc Đại Sơn" đi? Ngu xuẩn, quá xuẩn.
Tính, cứ như vậy đi.
Sau khi sửa xong, anh đột nhiên có điểm tò mò, cúi người nhìn về phía di động đối phương: "Cậu đặt cho tôi nick name là cái gì?"
Khúc Kinh Sơn click mở WeChat cho anh xem, hắn đặt níck name cho anh chính là "Đại bạch thỏ", ở trước sau ba chữ còn thêm một hình con thỏ nhỏ.
Kỳ Đồ không thể hiểu được nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm còn tốt không phải cái gì thân mật lôi người xưng hô.
Bất quá nói trở về, anh vẫn là cảm giác bên người người này rất nội cái, muốn cho chính mình xem, liền sẽ nghĩ cách làm chính mình nhìn đến.
Không nên cho chính mình xem, liền tàng đến hảo hảo.
Hắn liếc đối phương liếc mắt một cái.
Khúc Kinh Sơn vẫn là một bộ ngây thơ đơn thuần bộ dáng: "?"
"Tôi đi lấy chút đồ ăn cho cậu." Kỳ Đồ muốn đứng dậy, Khúc Kinh Sơn đè lại bờ vai của anh.
Rồi sau đó nhìn vào đôi mắt anh: "Tôi cứ cảm thấy, anh giống như có chuyện muốn nói với tôi."
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi" Kỳ Đồ nói: "Tôi có chuyện sẽ nói thẳng."
Khúc Kinh Sơn trầm mặc một lát.
Kỳ Đồ hỏi: "Cậu muốn nói cáo gì?"
Khúc Kinh Sơn đang muốn mở miệng, Kỳ Đồ lại bồi thêm một câu: "Chuyện công tác, cái gì đều có thể nói."
Lời này vừa ra, Khúc Kinh Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhắm lại miệng, buông tay ra, cái gì cũng chưa nói.
Buổi tối bắt đầu quay, Mâu Tư Tư tìm được Kỳ Đồ: "Khởi phong, buổi tối khả năng có điểm lạnh, tôi đi mua trà sữa nóng cho nhân viên công tác?"
Kỳ Đồ gật đầu: "Được, cô đừng mua toàn loại trà sữa ngọt ngấy đến cổ họng này, không có nhiều người như vậy thích uống trà sữa."
QUẢNG CÁO
Mâu Tư Tư: "..."
Cô thật đúng là tính toán mua toàn bộ loại trà sữa này..
Trước kia cũng đều là như vậy.
"Tốt," cô xoay người: "Tôi đây đi hỏi xem mọi người muốn uống cái gì."
"Quay lại." Kỳ Đồ gọi cô lại: "Chờ cô hỏi xong trời đều đã sáng, hơn nữa hỏi tới hỏi lui còn chậm trễ thời gian của mọi người, rất phiền phức.
Cô liền mua vài ly trà sữa, cà phê, trà hoa quả, trà thủ công gì đó, mua về đây để cho bọn họ chính mình chọn, sau đó nhớ một chút bọn họ thích uống cái gì, lần sau liền không cần hỏi."
Nữ sinh một người cũng không cầm được nhiều như vậy, anh trực tiếp đi cùng cô.
Buổi