Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Sau khi nói rõ ước định, Diệp Lan cố gắng mở đôi mắt trong mưa to mà nhìn tiểu long bay ra từ trong lòng cậu.
Nó biểu tình nghiêm túc mà gồng thân lên, hít một hơi thật sâu, dồn khí vào đan điền, ngẩng đầu đối với không trung mưa to không ngừng, phát ra —
Một tiếng gầm mềm mềm yếu yếu ⊙▵⊙
Diệp Lan: "......" Σ( ° Д °|||)
Diệp Lan nghe được tiếng gầm không quá khí thế, liền cảm thấy sự việc không thể giải quyết một cách đơn giản như vậy được.
Tiểu long còn đang ra sức mà gào: "Ngao...Ngao...." ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
[Bác rồng mưa ơi, bác còn mưa nữa thì cháu khỏi vô nhà luôn!!] ಥ_ಥ
Ngao một hồi.
Diệp Lan nghe nó gào muốn rách yết hầu, lại nhìn trời mưa càng ngày càng lớn, rốt cuộc nhịn không được nói: "Nhóc đừng gào, gào nữa gào mãi cũng gào không hết được mưa đâu!"
Tiểu long chưa hết hy vọng, tiếp tục hết sức mà ngao không thèm để ý đến Diệp Lan.
Cuối cùng thấy thật đúng là càng gào mưa càng to, tiểu long mới ủ rủ cúi xuống cái đầu nhỏ của mình: "Ta quá nhỏ." (╯_╰)
Nó chán nản mà cuộn đôi long trảo vào nhau, giọng nói khàn khàn:
"Diệp Diệp, cậu hãy chờ ta lớn, khi đó ta sẽ ngừng được mưa" Một giọng nhỏ yếu như nghẹn ngào sắp khóc.
Diệp Lan gật đầu.
Như đã chịu đả kích tàn nhẫn, đầu của tiểu long cúi thấp không dám nhìn Diệp Lan.
Không khí trầm mặc vài giây.
Nhớ đến ước định, tiểu long xoay thân bay đi, thân ảnh cô đơn làm đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lan xuất hiện một tia không đành lòng.
Cậu há miệng muốn gọi tiểu long nhưng nó bay quá nhanh, mới chớp mắt đã không thấy đâu.
Hết cách, Diệp Lan thở dài, đành phải một bên tiếp tục chuyên tâm che dù cho cây Thái Miêu, một bên suy nghĩ không biết nó có trở lại nữa hay không.
Mưa to đến nửa đêm.nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta-thai-thai-lai-lieu/
Diệp Lan ngồi chồm hổm trên mặt đất nên đã bị mưa xối ướt nhẹp, không dễ chịu gì với cảm giác vừa ướt vừa dính dưới chân.
Cậu bị lạnh hết cả người, quần áo may bằng chất liệu đơn giản đã bị mưa thấm ướt, làm khí lạnh vẫn không ngừng mà thấm vào thân.
"Hắt xì..!"
Diệp Lan bị lạnh đến đánh mấy cái hắt hơi, đành phải cúi đầu chia ra một bàn tay từ cây dù mà chà chà cánh tay phía ngược lại, muốn chà cho người nóng lên.
Mưa chợt ngừng trên đầu.
Diệp Lan ngẩng đầu bất ngờ mà nhìn thấy một tấm màng plastic rất lớn, loại màng plastic này được làm chắc chắn, thôn dân trong làng dùng để che chắn cho đất ở trong ruộng khi trời mưa, tác dụng rất tốt.
Ở góc màng còn có một con tiểu long, vảy của nó như bị ma sát đến đỏ lên, long trảo cố gắng câu lấy màng plastic che trên đầu Diệp Lan.
Cậu tinh mắt phát hiện long trảo của nó có chút không đúng lắm, vì vậy, Diệp Lan vươn tay chỉnh màng ổn định rồi kéo tiểu long tới xem:
"Long...long trảo của nhóc bị gì vậy?" Lúc nãy khi rời đi, đôi trảo trước của nó chưa có bị thương mà.
Tiểu long nghe giọng cậu hơi run, lập tức giấu long trảo đi không muốn cho cậu thấy chỗ bị thương, nói:
"Ta không sao" Còn ỷ mình khỏe mà nói: "Thân là thái tử vĩ đại của Long tộc, cho dù bị móc sắt móc vào màng trảo cũng không đau."
Diệp Lan nghe vậy đem ngón tay đi chọc chọc.
"Ngao...!"
Tiểu long đang kiêu ngạo chợt phát ra tiếng hét, đôi long đồng dựng thẳng sáng rực chợt lấp lánh ánh nước.
o(╥﹏╥)o
Nó giấu đi bên trảo bị chọc đến run run, miệng vẫn không ngừng khoác lác:
"Không đau chút nào hết!!" /⋋_⋌
Không muốn so mặt dày, Diệp Lan đem màng plastic che lên cây, lấy gạch chặn các góc lại, rồi bung dù đem tiểu-không đau chút nào-long vô nhà kiểm tra long trảo.
Rất nhanh.
Khi quay vô nhà, Diệp Lan thu dù lại, đi gom các thau để ở những nơi bị dột rồi đổ nước ra ngoài.
Chỗ để giường là nơi cậu đã cố ý chọn, chỗ này bị mưa dột rất ít.
"Ngồi yên trên giường."
Diệp Lan nói sau khi dùng khăn lông lau khô thân long và thả nó xuống giường.
Tiểu long ngoan ngoãn mà ngồi tại chỗ, mê mẩn dán ánh mắt lên người Diệp Lan.
"Cậu thật xinh đẹp!!" Nó thật lòng mà khen ngợi khi nhìn chằm chằm bán yêu đang thay quần áo trước mặt.
(✧ω✧)
Diệp Lan không