Nhãi Con Tiểu Long Lại Ăn Vạ Ta

Chương 31


trước sau

Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta:

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

"Diệp Diệp, cậu có muốn ăn một túi que cay để bình phục tâm tình không?"

Giản Ninh nhìn Diệp Lan sắp hỏng mất, chủ động đưa ra que cay mà bản thân thích nhất, que cay này là phần cậu ta lén lút ăn mỗi ngày, người nào đó không cho cậu ta ăn, nói là thực phẩm rác rưởi.

Diệp Lan nhìn nhìn que cay, lắc lắc đầu:

"Tôi không muốn ăn."

Cậu một lần nữa nằm bò trên bàn, đau lòng cuộc sống thật khó khăn.

Giản Ninh cầm que cay, cũng phát sầu theo, cậu ta không biết dỗ Diệp Diệp như thế nào......

Vào đêm.

Trời không dấu hiệu gì lại đổ mưa, trong ký túc xá không mở điều hòa nhưng trong chăn lại ấm áp chứ không nóng.

Diệp Lan ngủ không yên, cậu đang mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, Diệp Lan nhìn thấy Nghe Một Chút bị người ta bắt đi, bị ngược đãi, khóc lóc gọi ba ba.

"Ba ba."

Trên đường nhỏ lầy lội, Thao Thiết nhỏ nhìn trời đột nhiên đổ mưa, run lập cập.

Nó hít hít cái mũi, tủi thân kêu một tiếng ba ba nhưng ba ba lại không ở đây.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Thao Thiết nhỏ mờ mịt quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt của một người.

"Đây là cái thứ gì vậy?"

Người tới mặc áo mưa màu đen, trong tay xách một cái túi và côn sắt, hắn ta xách Thao Thiết nhỏ lên, thân hình nó run run.

Cả người Thao Thiết nhỏ bẩn như một quả cầu làm bằng bùn, trong bóng đêm ở đây, thật sự không nhìn rõ hình dáng cụ thể.

"Hay là mèo con của nước ngoài?", hắn lẩm bẩm nói.

Thao Thiết nhỏ nhớ kỹ những điều ba ba nói trong kì nghỉ đông, ở trước mặt con người thì không thể để bọn họ phát hiện thân phận.

Vì thế, Thao Thiết nhỏ giãy giụa thân mình, không nói lời nào, chỉ muốn thoát ra khỏi tay của người này.

Người này xách nó làm nó rất khó chịu, nó không muốn bị xách đi.

"Hừ, mặc kệ là thứ gì, tối nay liền bắt ngươi chơi cho đã ghiền."

Người này nói xong thì xách Thao Thiết nhỏ đi sang bên cạnh.

"Chiến lợi phẩm đêm nay chính là vật nhỏ này", lúc đặt di động lên giá để điện thoại, người này đang phát sóng trực tiếp trong một diễn đàn nhỏ, tên diễn đàn cũng rất đơn giản: "Mèo."

Những người trong diễn đàn này không nuôi mèo, mà là ngược mèo, thông qua việc này mà phát tiết tâm lý biến thái của bọn họ, trong diễn đàn thường xuyên có người đăng video lên.

Người này cố ý chỉnh cameras nhắm ngay tay mình, hắn ta rất cảnh giác, không để lộ mặt.

Côn sắt, xăng, bật lửa, cái kẹp.

Sau khi mấy thứ này bị lấy ra từ trong túi, Thao Thiết nhỏ liền ngửi được hơi thở cực kỳ nguy hiểm, nhưng nó bị người này trói chặt bằng dây thừng.

Thao Thiết nhỏ chỉ mới vừa học được năng lực hóa hình, những năng lực khác còn chưa biết sử dụng, nó nhìn người kia cầm cái kẹp muốn kẹp nó, sợ hãi muốn lui về sau.

"Oa..."

Lúc cái kẹp sắp chạm vào tiểu trảo của nó, Thao Thiết nhỏ sợ hãi khóc lớn tiếng.

"Ba ba nha!"

Thao Thiết nhỏ ngẩng đầu nhỏ, liều mạng kêu ba ba:

"Nghe Một Chút sợ hãi!"

Người kia cũng không ngờ được mèo nhỏ đột nhiên nói tiếng người, cả người đều ngốc.

"Yêu quái?"

Thao Thiết nhỏ ầng ậc nước mắt mà nhìn cái tên xấu xa này.

Sau khi người kia trải qua nỗi khiếp sợ thì trên mặt lại hiện ra thần sắc mừng như điên.

Cái thứ này có thể bán được, có khi còn bán được rất nhiều tiền.

Nhưng hắn ta còn chưa chạm vào Thao Thiết nhỏ, một đạo lôi điện thẳng tắp bổ vào trên người hắn.

Sát khí cuồng bạo đánh úp lại.

Chóp mũi Thao Thiết nhỏ động đậy, đôi mắt ướt dầm dề sáng lấp lánh.

Là con rồng thích ôm ba ba một cái!

Tiểu long mới vừa ra khỏi bí cảnh đã bị cha đuổi đánh, vừa lúc ngừng ở nơi này.

Hắn cảm nhận được hơi thở Thao Thiết nhỏ, tìm theo mà đến, trùng hợp thấy Thao Thiết nhỏ gặp nguy hiểm.

"Nghe Một Chút."

Cởi bỏ dây thừng trên người Thao Thiết nhỏ, tiểu long khom lưng bế nó lên, không chê thân hình bẩn hề hề của nó.

Nghe Một Chút nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Rồng ba ba cũng sẽ hóa hình nha.

Sau khi tiểu long bế Nghe Một Chút lên thì lạnh lùng nhìn người đàn ông bị sét đánh ngất xỉu.

Hắn đã kiểm tra các video trong diễn đàn, thông qua di động nhìn thấy càng nhiều đồ vật ghê tởm hơn.

"Rác rưởi."

Hắn chán ghét nói với người kia, cũng thuận tay giam hắn ta ở nơi này, còn xử lý rác rưởi như thế nào thì hắn không cần ra tay, đợi lát nữa cha hắn hẳn là có thể tìm tới.

Nhìn sắc trời đen nghìn nghịt trên đầu, tiểu long không chần chờ mà ôm Nghe Một Chút rời đi.

Nghe Một Chút thật sự quá bẩn, tiểu long cúi đầu nhìn nó, không nhịn được mà hỏi:

"Nhóc bò ra ngoài được mấy ngày rồi?"

Chuyện Nghe Một Chút lén bò ra ngoài tìm Diệp Lan, hắn từng nghe nói qua, nhưng không ngờ, lần này vừa vặn có thể gặp được.

Nghe Một Chút ôm cổ tiểu long, tủi thân nói:

"Đói."

Thứ gì Thao Thiết cũng có thể ăn, nhưng mà, những lá cây gì đó đều rất khó ăn.

Tiểu long thấy nó quá đáng thương, để nó ôm chặt mình rồi đi tìm gì đó cho nó ăn.

Qua hồi lâu.

Tiểu long tìm được một quán trọ nhỏ, chuẩn bị ở trọ.

"Cần một gian phòng phải không? Nơi này có 168/138/108/98/, cậu chọn phòng nào?"

Bà chủ quán ngồi sau quầy hỏi:

"Chọn phòng sang trọng nhất."

"Được rồi, cho mượn chứng minh thân phận, tôi đăng ký cho cậu."

Tiểu long: "......"

Thân là một con rồng không có hộ khẩu, cái thứ chứng minh thân phận này, dĩ nhiên là không có.

Hơn nữa, vì tặng lễ vật năm mới cho Diệp Diệp, hắn còn trộm kho vàng của cha hắn, bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, cái chuyện vào hộ khẩu này cũng không thể trông cậy vào cha hắn.

Bà chủ quán thấy hắn không lấy ra được chứng minh thân phận, nhíu nhíu mày:

"Cậu là học sinh à? Hiện nay học sinh cũng phải làm chứng minh thân phận chứ?"

"Tôi không cẩn thận làm mất rồi."

Hắn giải thích nói:

"Bây giờ thì chưa kịp làm."

"Không chứng minh thân phận thì không vào ở được." Bà chủ quán nói xong, nhìn nhìn trời mưa to bên ngoài, cũng có chút không đành lòng.

Thiếu niên này nhìn qua cũng không chắc đã thành niên, nhỏ như vậy, nếu không vào ở được......

"Thôi được, cậu đăng ký tên và số di động, tôi cho cậu thuê phòng."

"Long Ngân."

Tiểu long báo tên mới của mình cho bà chủ quán, cái tên này, hắn đã lật từ điển trong thời gian dài mới nghĩ ra, nghe tương đối thuận tai.

Còn cái tên Chiêu tài gì đó, Long Ngân nghĩ, ai mà không có thời điểm trẻ người non dạ làm chuyện hồ đồ đâu.

"Số di động đâu?"

"Còn chưa mua di động."

Bà chủ quán: "......", ngẩng đầu nhìn cậu, sắc bén hỏi: "Vậy cậu có tiền thuê phòng không?"

"Có!"

Cái này thì hắn đã chuẩn bị xong, lần trước lúc giấu vàng, hắn đã đổi một ít tiền mặt.

Đặt hai tờ tiền màu đỏ lên quầy, bà chủ quán thu tiền, sau đó sắp xếp phòng cho hắn.

"Một phòng có giường lớn, lầu hai 204, lên lầu rồi rẽ phải."

"Cảm ơn."

Nhận thẻ phòng, Long Ngân ôm Nghe Một Chút bị hắn đặt trong quần áo lên lầu hai.

Không được bao lâu, hắn lại chạy xuống hỏi bà chủ
quán:

"Giờ này còn mua sữa bột được không?"

"Giờ này không mua được, đã đóng cửa hết, cậu muốn sữa bột để làm gì?"

Long Ngân nghẹn lời.

Bà chủ quán nhớ tới vật nhỏ hắn ôm trong ngực hình như là mèo con, hiểu rõ nói: "Để cho mèo uống hả?"

Nghe Một Chút không phải mèo, là ấu tể thần thú.

Long Ngân lẩm nhẩm trong lòng lời này nhưng ngoài miệng lại không phủ nhận.

"Vừa lúc chỗ tôi còn dư lại sữa bột cho trẻ nhỏ uống, cho cậu cầm đi nè."

Bà chủ quán nói rồi đưa cho hắn nửa hộp sữa bột, sữa bột này là bà mua cho đứa nhỏ của người thân, lúc người thân kia rời khỏi thì quên mang theo.

Long Ngân nhận sữa bột và bình sữa mà bà chủ quán tìm ra được, nói lời cảm ơn rồi mang tất cả lên lầu.

Long Ngân từng nhìn thấy Diệp Lan pha sữa bột cho Nghe Một Chút nên bây giờ làm việc này cũng dễ dàng.

Nghe Một Chút bò một tuần trong cảnh màn trời chiếu đất, biến thành bộ dáng trẻ nhỏ ngồi ở trong bồn chứa đầy nước ấm, hai tay ôm bình sữa, nỗ lực hút.

Long Ngân rửa sạch sẽ bùn đất trên người nó, lại thay nước một lần nữa.

Đến khi được bao trong khăn tắm, Nghe Một Chút lại là đứa trẻ đáng yêu trắng trắng mềm mềm.

Long Ngân phải pha rất nhiều lần sữa bột Nghe Một Chút mới no bụng.

"Buồn ngủ không?"

Nghe Một Chút nâng tay nhỏ xoa xoa đôi mắt, xoa xong, mở ra đôi tay với Long Ngân, dùng giọng sữa nói: "Ôm."

Long Ngân tức giận xoa bóp mặt nó:

"Còn muốn tôi ôm nhóc hả? Lúc trước, cả ngày nhóc dán vào Diệp Diệp, tôi còn chưa tính sổ với nhóc đâu."

"Đó là người của tôi, dán lên làm cái gì?"

Nghe Một Chút mờ mịt nghe một chuỗi dài, cánh tay nhỏ còn mở ra.

Long Ngân đối diện với nó vài giây, chịu thua.

"Được rồi, được rồi, ôm, nếu không phải nhìn vào chuyện nhóc kêu Diệp Diệp là ba ba, tôi cũng lười quan tâm nhóc."

Long Ngân ôm nó nằm trên giường, muốn dỗ dành cho nó ngủ. đem hắn cấp hống ngủ.

"Đúng rồi."

Thấy ấu tể nhỏ tuy rất buồn ngủ nhưng đôi mắt còn chưa nhắm lại, Long Ngân đột nhiên hỏi nó:

"Nghe Một Chút, Diệp Diệp là ba ba của nhóc, tôi là cái gì của nhóc đây?"

Nghe Một Chút cố gắng hiểu lời Long Ngân nói, sau một lúc lâu, khi Long Ngân cho rằng nó sẽ không trả lời, Nghe Một Chút lại chớp chớp mắt, mềm mại gọi:

"Ba ba."

Long Ngân: "?"

Hắn cảm thấy có thể mình đã nghe lầm, hoặc là Nghe Một Chút không hiểu được vấn đề hắn hỏi.

Lần này, hắn chỉ chỉ chính mình, sau đó ngắn gọn hỏi:

"Nghe Một Chút, tôi là ai?"

Nghe Một Chút nhớ rõ hắn cùng ba ba ôm một cái, còn cọ cọ khuôn mặt nhỏ của ba ba đến hồng lên, rất thân mật, cực kỳ thân mật.

Nếu nói như vậy, hắn cũng là ba ba nha.

Nghe Một Chút nghĩ thông suốt điểm này, kiên định trả lời: "Ba ba!"

Long Ngân: "......"

Long Ngân ngẩn ra vài giây, sau khi phản ứng lại, hắn bật dậy.

"Nghe Một Chút à, nhóc kêu tôi như vậy, tôi cũng rất khó lòng."

Long Ngân từng cảm thấy ghen tị đối với Nghe Một Chút, cảm thấy nó quá dính Diệp Diệp.

Bây giờ nghe Nghe Một Chút gọi ba ba, Long Ngân nhìn lại nó, chỉ có một suy nghĩ___

Bé đáng yêu nào ở nhân gian đây?!

Nghe Một Chút cũng không biết, tiếng gọi ba ba này đã giúp nó tìm được một ba ba thật sự.

Nó ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ hơi ủ rũ:

"Nghe Một Chút, ngủ."

"Được được được, ngủ ngủ ngủ."

Long Ngân nằm xuống một lần nữa, ôm Nghe Một Chút đã mệt rã rời vào trong ngực, nỗi lòng kích động phảng phất như đây chính là con ruột của mình.

Đến khi Nghe Một Chút ngủ, Long Ngân vẫn còn thân thân khuôn mặt nhỏ của nó.

Ấu tể này, về sau hắn sẽ bảo vệ.

Đến sau nửa đêm.

Long Ngân đang ôm Nghe Một Chút ngủ, đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn, tiếng vang phát ra từ trong tầng mây.

Long Ngân trợn mắt.

Cỏ, cha hắn lại đuổi theo.

Hơn nửa đêm, cha hắn vì muốn bắt được hắn mà không ngủ.

Thật đúng là muốn từ bỏ hắn!

Đáy mắt Long Ngân ám ám, ôm Nghe Một Chút vào trong ngực, chuẩn bị chạy đi lần nữa.

Nơi này cách trường học của Diệp Lan rất gần, tâm niệm Long Ngân khẽ nhúc nhích, chạy về hướng Diệp Lan.

Sáng sớm, bốn giờ hơn.

Diệp Lan tỉnh lại từ ác mộng, mồ hôi ròng ròng, ngồi thẳng thân mình.

Ký túc xá không bật đèn nên bốn phía vẫn thật tối tăm.

Ngực Diệp Lan phập phồng kịch liệt, cậu đang muốn xuống giường đi rửa mặt, tay xốc chăn lên, lại sờ được một thứ mềm như bông ——

Tay nhỏ?

Diệp Lan nhanh tay ấn mở đèn, run rẩy nhìn trong chăn.

Trong chăn là Nghe Một Chút không mặc quần áo, chỉ bọc một cái khăn lông lớn đang ngủ say, miệng còn hơi hơi mở ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện