Edit: Vũ Kiều Phụng
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
“Ban ngày ban mặt thấy quỷ cái gì!”
Không cho thân thích kia mở miệng, chú Lý nghiến răng giáo dục:
“Mấy đứa đã làm sai, còn không mau đi xin lỗi Diệp Diệp?”
Đứa nhỏ đang khóc nghe hai chữ ‘xin lỗi’, quên cả khóc mà nghênh ngang: “Con không thèm xin lỗi đâu, ba con nói, những người trong thôn như các người đều không có tiền đồ, không xứng làm con xin lỗi!”
Lời này vừa nói ra đã làm cho khuôn mặt của người nhà mấy đứa nhỏ thoáng cái đen thui như đất.
“Tiểu Khôn ăn nói bậy bạ gì đó?”
Vốn đã bực bội, chú Lý lại bị lời nói này tức đến thở không ra hơi:
“Dân quê chúng tôi không tiền đồ, ‘rất tốt’, vậy về sau tôi cũng không có thân thích này, bây giờ về nhà cuốn gói xéo đi, còn nữa, các người tới đây cũng không làm gì, tôi thu đồ vật cũng không đủ cho mấy người ăn uống mỗi ngày!!”
“Đi về, cùng nhau trở về tính sổ, tiền cơm tiền nhà còn có tiền tổn thất vườn rau của Diệp Diệp nữa, đều phải tính đủ hết cho tôi!”
“Mấy người cao quý, chút tiền này không lẽ sẽ khất nợ sao?”
Nói từ nãy đến giờ, thân thích này xem như không còn qua lại, tính tình chú Lý rất tốt nhưng một khi đã quyết định cái gì, mười con trâu cũng kéo lại không được.
“Yên tâm, chút tiền đó của các người chẳng đáng vào mắt tôi.
”
Người lớn nghênh ngang, trẻ con theo thói mà kéo nhau đi về nhà chú Lý thanh toán.
Mọi người đi hết chỉ còn Diệp Lan, tiểu long và cái vườn tan hoang.
Tiểu long lưu lại một hơi thở trên người của thân thích có sắc mặt xấu xí kia, để dễ truy tìm rồi bay đến trước mặt Diệp Lan.
“Diệp Diệp, đừng đau buồn nữa.
”
Tiểu long vụng về duỗi trảo, giúp cậu xoa nước mắt, an ủi:
“Kỳ thật ta có rất nhiều rất nhiều tiền, chờ ta trở về lấy được tiền rồi, sẽ mua cho cậu rất nhiều cây Thái Miêu.
”
“Sửa nhà đến không dột một chút nước mưa cho cậu luôn.
”
“Cậu sẽ không cần phải dùng cái quạt máy đuổi ruồi không bay kia nữa, ta giúp cậu mua điều hòa gắn lên.
”
Tiểu long đã nói ra hết những gì nó nghĩ, tất cả các biện pháp đối tốt với Diệp Lan nhất có thể.
Nghe được những lời hứa hẹn, lại nhìn nhìn tay chân, không, là trảo trảo của tiểu long luống cuống, vụng về an ủi cậu, Diệp Lan thút thít:
“Tôi không cần nhóc sửa nhà, mua điều hòa cho tôi.
” lại dụi mắt:
“Tiền của nhóc giữ lại đi để sau này cưới vợ có mà dùng.
”
Mọi người trong thôn đều nói thời buổi này cưới vợ khó khăn, phải mua nhà, mua xe cho vợ còn phải có sổ tiết kiệm trong ngân hàng nữa.
Diệp Lan đã tính toán đâu vào đó cả rồi, nếu sau này lớn lên không cưới được vợ, thì cậu sẽ nhặt một tiểu yêu quái bị vứt bỏ làm con nuôi, rồi cùng nhau trải qua sinh hoạt bình yên.
“Ta không thèm cưới vợ.
”
Tiểu long nghĩ tới sau này mình phải chia sẻ tài bảo cho một con người hay yêu quái xa lạ nào đó liền khó chịu.
Long tộc đam mê tiền vàng là điều mà chuyện xưa trong sách mấy trăm ngàn năm trước đã ghi lại.
Thân là Thái tử chính tông, tiểu-không thầy dạy cũng biết-long đối với tài phú cũng độc chiếm và keo kiệt.
Nó ngẩng đầu nhìn bán yêu khóc đến vành mắt hồng hồng chỉ cảm thấy mềm mại trong lòng:
“Diệp Diệp, tiền của ta chỉ cho cậu dùng thôi.
”
* Chưa gì mà tiểu long đã biết đưa tiền cho vợ xài rồi (づ。 ̄3 ̄。)づ~
Cảm xúc đã bình tĩnh trở lại, cậu nhìn nhìn tiểu long nói sẽ cho cậu dùng tiền của nó mà phũ phàng:
“Bây giờ nhóc còn đang ăn chực của ta.
” (→_→)
Ăn ở đều do cậu nuôi, Diệp Lan cũng không tin rằng nó sẽ có tiền.
Tiểu long bị sự thật phũ phòng làm cho thương tâm, lấy trảo trảo che trước ngực:
“Ta sẽ có tiền, vị trí kim khố của cha Đại Long ở đâu ta đã biết rồi.
” Nó lại cường điệu lần nữa.
Diệp Lan không còn lời nào để nói, đôi mắt sắc bén nhìn nó:
“Nhóc muốn trộm kim khố của ba nhóc à?”
Tiểu long nhãi con nguyên bản còn đang đúng lý hợp tình mà khoe khoang, nhưng ở trong ánh mắt khiển trách của Diệp Lan, tiểu-mắc hội chứng mới lớn-long dần dần đuối lý nhưng ‘lý không đúng ta cũng không sai’ nói:
“Tiểu kim khố là cha giấu ba ba giữ lại, ông ấy trộm giấu đi, ta trộm lấy lại, quá hợp lý mà.
” Nhìn qua còn có vẻ giống cha con ruột.
“Không thể như vậy!”
Diệp Lan nắm long thân lên, giáo dục:
“Kim khố của cha nhóc là tự cha nhóc tích góp được, nhóc muốn có tiểu kim khố thì phải tự mình kiếm.
”
Tiểu long ngậm miệng không nói, kim khố của cha nó cũng là trộm từ ông nội, hành vi hố kim khố lẫn nhau sắp trở thành truyền thừa, có long ngang tàng là cướp luôn không cần trộm.
╮( ̄▽ ̄)╭
Tiểu long cúi đầu xem tiểu trảo của mình, cướp là không thể cướp, chẳng qua là cướp không nổi mà thôi, muốn dựa vào bộ dáng này sinh hoạt qua ngày chỉ có thể hãm hại lừa gạt một chút.
Giáo dục xong tiểu long, Diệp Lan lên tinh thần mà bắt đầu thu dọn đất trồng rau.
Cây nào bị dẫm hư ít thì cậu dùng cành nhỏ cắm vào đất cố định lại, rồi cẩn thận đắp thêm đất, nếu may mắn thì có thể dưỡng lại được.
Tiểu long nhìn cậu bận rộn thì quay đầu đuổi theo hơi thở vừa nãy đã lưu lại, long đồng xẹt qua