Giọng điệu đáng thương.
Ôm, ôm, ôm, nhất định phải ôm.
Lâm Tri Vi nhảy lên ôm eo cậu, mặt áp sát vào ngực cậu: “Em về sớm như vậy sao lại không nói với chị? Chị cứ nghĩ sớm nhất thì cũng phải mười giờ.”
Cô biết thời gian của Lục Tinh Hàn vô cùng kín, bận như thế mà còn dành thời gian cho cô, mà cô lại khiến cậu ở nhà đợi cô lâu đến vậy.
Cô chủ động giải thích: “Chị đột nhiên có công việc, ra ngoài bàn bạc với Tạ Hàm về chuyện trang phục tham gia liên hoan phim.” Trong lòng cô khá bực bội: “Nếu biết là em về sớm thế…”
“Không sao.” Bình thường Lục Tinh Hàn huấn luyện rất căng thẳng, dạo này lại còn nhốt mình ở công ty viết bài hát, đã hai ngày liền chưa gặp mặt Lâm Tri Vi. Cậu tham lam ôm chặt lấy cô, giọng điệu trầm xuống: “Em không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của chị, em có thể đợi được.”
Lâm Tri Vi vuốt lưng cậu, khẽ hỏi: “Em có buồn không đấy?”
Lục Tinh Hàn lắc đầu, lắc mấy cái xong cậu dừng lại, do dự chậm chạp nói: “Nhưng em hình như... Em hình như gửi thấy mùi bít tết…”
Hả? Tạ Hàm chuẩn bị bữa tối cho hai người đúng là bít tết, cô chỉ ăn có một miếng nhỏ, thế mà cũng ngửi ra được.
Lâm Tri Vi đập vào người cậu: "Em là chó à?"
Cánh mũi Lục Tinh Hàn phập phồng, cậu hơi thất vọng: “Em vốn dĩ là con chó nhỏ của chị mà... Nhưng hôm nay chó nhỏ của chị cũng định làm bít tết, phải làm sao bây giờ?"
Lâm Tri Vi vội vàng đẩy cậu ra, nghiêng người qua người cậu ngó về phía bàn ăn, trên bàn đúng là bày đầy thức ăn, rượu cũng đã rót ra cốc, chỉ còn hai phần bít tết vẫn đang ướp đợi nấu nữa là xong.
Cậu về nhà chuẩn bị nhiều thứ đến như vậy...
Trong lòng Lâm Tri Vi vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy ấm áp, cô kiễng chân ôm chầm lấy cổ cậu: “Còn thế nào nữa, tất nhiên là ăn hết chứ sao.”
Lục Tinh Hàn ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt tối sầm, nhìn cô chăm chú: "Nếu lỡ lúc em rán bít tết không ngon, không được ngon mềm như ngoài quán thì phải làm sao?”
“Không thể nào.”
Cậu chẳng phải là thứ non mềm nhất rồi còn gì.
Cậu hơi nghiêng người, hơi thở gần hơn, hòa cùng nhịp thở của cô: “Nếu không ngon, không hợp khẩu vị của chị thì sao?”
Lâm Tri Vi không trốn tránh, cô dùng chóp mũi mình cọ vào chóp mũi cậu: “Không thể nào.”
Cậu làm là ngon nhất.
Khóe miệng cậu cong lên, giọng nói trầm thấp: “Tại sao?”
Ánh mắt Lâm Tri Vi khẽ dao động, không chịu nói gì.
Muốn dụ dỗ cô để cô nói ra tâm tư của mình chứ gì? Muốn nghe cô khen ngợi? Hay là muốn nghe cô tỏ tình?
Lâm Tri Vi nhìn chăm chú vào khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú đang ở gần sát mặt cô, khuôn mặt đẹp đến từng milimet, đã không còn vẻ non nớt trẻ con, mà thay vào đó là sự trưởng thành đầy sắc bén. Nhìn càng lâu lại càng khiến người ta đắm chìm vào nó.
Cô biết rõ, một khi đã bước vào đầm lầy mang tên Lục Tinh Hàn thì chỉ có thể đắm chìm trong đó.
Nhưng… Thỉnh thoảng cũng nên vùng vẫy một chút.
Lâm Tri Vi giật giật mấy sợi tóc của cậu, vén lên vành tai, cô khẽ vuốt ve vành tai cậu, chủ động áp sát vào người cậu, ánh mắt lướt qua bờ môi đỏ, khẽ hỏi: “Em muốn nghe điều gì nào?”
Lồng ngực của Lục Tinh Hàn phập phồng mạnh hơn, vòng tay đang ôm cô không khống chế được mà siết chặt hơn, mở miệng nói, giọng nói khàn hẳn đi: “Vi Vi…”
Lâm Tri Vi vuốt nhẹ lên khuôn mặt cậu: “Chị đây, không nói nữa, chị dùng hành động trực tiếp trả lời em được không?”
Yết hầu của Lục Tinh Hàn khẽ động, câu nói "Được" còn chưa kịp phát ra.
Lòng bàn tay mềm mại đỡ lấy gáy của cậu, sau đó cậu liền cảm thấy bờ môi nóng lên. Cô ngẩng đầu hôn lên môi cậu, mới đầu có chút rụt rè e ngại nhưng rất nhanh đã trở nên mạnh dạn hơn, sau một hồi cọ sát ngắn ngủi thậm chí chủ động đưa đầu lưỡi ra.
Toàn thân Lục Tinh Hàn bị cô kích thích đến khó chịu.
Vốn là còn định chút ý chí muốn tặng cô quà rồi cùng cô ăn cơm trước nhưng bây giờ đều đã tan thành mây khói. Cậu đưa tay ôm lấy đầu của cô, không thể chịu được bản thân ở thế bị động liền đè xuống, tham lam chiếm hữu, chiếm đoạt lấy sự mềm mại của cô, tìm đến nơi sâu thẳm mà cậu luôn khao khát. Nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, cậu bế cô đặt lên chiếc tủ màu đen ở cửa.
Thân thể Lâm Tri Vi bỗng nhiên bị nhấc lên, cô không khỏi giật mình kêu lên một tiếng nhưng ngay lập tức đã bị cậu chiếm đoạt hoàn toàn.
Tay cô quơ loạn xạ, chạm phải bó hoa tươi trên tủ, mùi hương thoang thoảng của hoa hồng lan tỏa khiến cho họ càng thêm say đắm.
Không kịp nghĩ ngợi những chuyện khác, cô chỉ có thể ôm chặt cậu, cúi đầu đón lấy ngọn lửa nóng bỏng khó mà từ chối được của cậu.
Sức lực của cơ thể như bị hút sạch, chỗ nào cũng mềm nhũn ướt át, cô theo bản năng dựa vào người cậu.
“Vi Vi…” Lục Tinh Hàn khẽ gọi cô.
Khát vọng ham muốn nhiều hơn của cậu hiện ra rất rõ ràng, đang dần dần mất đi sự khống chế.
Lâm Tri Vi bắt đầu có chút tỉnh táo, cô cố ngẩng đầu, đẩy cậu ra khỏi người cô rồi dựa vào vai cậu thở hổn hển, cảm thấy hình như mình không cẩn thận đùa quá trớn rồi.
Cô chỉ định chủ động một chút, an ủi cậu ngốc nghếch chờ đợi, nhưng bây giờ...
Nhóc con bây giờ đã không dễ dàng thỏa mãn như lúc trước nữa.
Cậu đã là người lớn rồi.
Đã trưởng thành đến mức không thể lờ đi ham muốn về dục vọng của cậu nữa.
Nhưng lại cảm thấy cậu còn quá trẻ nên không thể tùy tiện phạm giới.
Lâm Tri Vi dùng hết sức suy nghĩ không biết nên làm thế nào, trong lúc cậu còn muốn tiếp tục hôn cô, cô quyết định nũng nịu cọ cọ vào cổ cậu, giả vờ đáng thương nói: “Tinh Hàn, chị đói rồi, muốn ăn bít tết mà em rán.”
Lục Tinh Hàn cứng người, ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt vẫn còn vương chút khát khao nóng bỏng.
Chắc chắc là đang âm thầm trách móc.
Người chưa ăn cơm còn chưa kêu đói, người ăn rồi thì lại kêu đói.
Nghe là biết ngay cô đang nói dối.
Tự Lâm Tri Vi còn cảm thấy xấu hổ, nhưng đằng nào cũng đã nói ra rồi đành làm trái với lương tâm tiếp tục nũng nịu giả vờ: “Tinh Hàn…”
Lục Tinh Hàn làm sao mà chịu được giọng điệu nũng nịu của cô, cậu nuốt nước bọt, vuốt ve lưng cô eo cô không nỡ rời đi: “Em đi rán, nhưng…”
"Hả?"
Cậu nhìn cô chăm chú, ấm ức nói: “Ôm thêm lúc nữa.”
Lâm Tri Vi cười bất lực, giang rộng vòng tay: “Thôi được rồi.”
Cô quên mất là mình đang ngồi ở chỗ cao, Lục Tinh Hàn lại nhào vào lòng cô, vừa vặn nhào vào ngực cô.
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Tinh Hàn khát vọng chưa được thỏa mãn lại ôm chặt lấy cô, tay đan chặt vào nhau sau lưng cô, mặt úp vào người cô, không cao không thấp, úp đúng mặt vào bầu ngực đầy đặn của cô.
Mùi hương thanh mát ngọt ngào, mềm mại đến nỗi khiến cậu phát điên.
Lục Tinh Hàn quyết định nếu còn tiếp tục như thế này cậu sẽ chết mất, cắn răng chịu đựng buông cô ra, cổ họng gần như không phát ra tiếng được, khó nhọc rặn ra một câu: “Em đi rán bít tết.”
Đồ ngủ của cậu lộn xộn, thắt lưng cũng đã cởi ra một nửa, cái cổ thon dài đỏ ửng, đuôi mắt hơi ướt ướt.
Lâm Tri Vi nín thở nhìn cậu vội vàng quay người rời đi, máu nóng đột nhiên dồn từ ngực lên đến đầu, thân người loạng choạng, đập vào tường, ôm lấy lồng ngực mà cậu vừa áp mặt vào, dùng lực… Nhào nặn.
Mãi mới có thể bình tĩnh lại, cô về phòng ngủ thay quần áo, tìm từ trong túi ra một chiếc hộp được gói tinh tế, nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp đến gần Lục Tinh Hàn. Cô không dám tùy tiện ôm cậu, nhét hộp quà vào bàn tay phải đang buông tự nhiên của cậu.
Lục Tinh Hàn vô thức nắm lấy, kinh ngạc hỏi: “Cái gì vậy?”
Lâm Tri Vi dựa lưng vào tủ bếp, lấy một miếng hoa quả mà cậu đã gọt sẵn, cười nói: “Quà cho nhóc con đấy.”
Lục Tinh Hàn vội vàng lau tay vào tạp dề, cẩn thận cầm lên, nhìn thấy nhãn hiệu trên chiếc hộp, mắt cậu càng sáng hơn. Lục Tinh Hàn vội vàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một mẫu vòng tay nam đơn giản.
Cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay, chiếc vòng tay này cùng hãng và cùng thuộc bộ sưu tập với sợi dây chuyền mà cậu tặng cho cô.
Mà hãng sản phẩm này lại muốn mời cậu làm đại sứ hình tượng trong quý mới, không những thế lại còn mời cậu tham gia liên hoan phim, chính là hãng trang sức hàng hiệu cao cấp mà Viên Mạnh nhắc tới.
Chuyện này cậu còn chưa kịp nói cho Tri Vi biết, không ngờ cô và cậu lại có suy nghĩ tương thông với nhau như vậy.
Lục Tinh Hàn nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô, lại sờ sờ chiếc vòng tay, ánh mắt vô cùng mong chờ hỏi cô: “Một cặp! Đúng không?”
Lâm Tri Vi đưa tay cầm lấy chiếc vòng tay, khẳng định với cậu: “Ừ, là một cặp.”
Cô gỡ móc khóa, đeo vào cổ tay rắn chắc của Lục Tinh Hàn, ngắm đi ngắm lại, cô ngẩng đầu, hai mắt cong cong: “Đẹp không?”
Lục Tinh Hàn vui đến nỗi không nói lên lời, ôm chầm lấy cô, nói năng lộn xộn: “Đẹp đẹp lắm! Sợi dây chuyền mà chủ nhân tặng cho con cún này! Phải xích em cả đời đấy nhé!”
… Đúng là không có tiền đồ.
Cậu như bị con gấu husky nhập, cọ đi cọ lại trên người Lâm Tri Vi, Lâm Tri Vi bị cậu chèn ép đến nỗi liên tục lùi về phía sau, liếc mắt nhìn về phía bít tết đang rán, vội vàng vỗ vào người cậu: “Nhanh! Bít tết!”
Hai miếng bít tết trải qua muôn trùng khó khăn cuối cùng cũng được ra lò, một trong hai miếng có một miếng hơi cháy, Lục Tinh Hàn quả quyết để miếng ấy cho mình, còn miếng trông khá là đẹp mắt thì dành cho Lâm Tri Vi.
Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, tất cả những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng những thứ phá rối bữa tiệc cũng không ngờ mà tới.
Viên Mạnh gọi một cuộc điện thoại đến, âm thanh to đến nỗi Lâm Tri Vi ngồi phía đối diện bàn cũng nghe thấy vô cùng rõ ràng: “Tổ tông của tôi ơi, đừng có biết hưởng thụ một mình như thế chứ! Mau đi làm nhiệm vụ nhanh lên!”
Lục Tinh Hàn nhăn mày: “Còn sớm.”
Viên Mạnh bất lực: “Tôi nhắn tin wechat cho cậu cậu không xem à?”
“Đang nấu cơm, không nghe thấy.”
Viên Mạnh chịu thua: “Tôi biết là cậu hiền lành đảm đang, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, không cần phải khoe nữa! Nhiệm vụ tối nay là thời gian đăng tin weibo được đẩy lên sớm hơn với dự kiến, bắt buộc phải đăng tin trước mười giờ, Lương Thầm và Dung Thụy đều đăng xong rồi, đến cả trang weibo của nhóm nhạc cũng đã đăng rồi, còn thiếu mỗi cậu, hơn nữa tin của cậu là tin đặc biệt nhất, nhanh lên nhá, bảo cô Tiểu Lâm quay giúp cậu!”
Anh ta ngẫm nghĩ chốc lại vẫn không yên tâm lại hét lớn: “Cô Tiểu Lâm…”
Lục Tinh Hàn bất lực bật loa ngoài, Lâm Tri Vi trợn tròn đôi mắt, đáp lại: “Tôi nghe đây.”
Viên Mạnh tỉ mỉ dặn dò: “Thất tịch nên Hàn Hàn phải đăng Weibo, quay một đoạn video đáng yêu ngọt ngào một chút, độ hot của dịp lễ này nhất định không được giảm, giao cho cô đấy, nhanh hết mức có thể nhé.”
“Được…”
Điện thoại vừa tắt, Lục Tinh Hàn trông rất không vui: “Còn không mau ăn chắc chắn sẽ nguội.”
Lâm Tri Vi ngồi đến bên cạnh cậu, khẽ sờ đầu cậu: “Hay là thế này, ăn bít tết trước, còn mấy món khác nguội cũng không sao, đợi xong việc rồi từ từ ăn, được không?”
Lục Tinh Hàn chớp mắt: “Còn phải uống thêm ít rượu nữa.”
Nhớ lại việc lần trước nhóc này mới uống có một ngụm mà đã thay đổi tính tình, Lâm Tri Vi hơi chút lo lắng, sợ cậu uống rượu xong không biết muốn làm chuyện gì xấu.
Trước khi quay video, Lâm Tri Vi trang điểm nhẹ cho cậu, lục lọi trong tủ quần áo một lúc lâu mới tìm được một bộ đồ vừa ý rồi bảo cậu mặc lên.
Lục Tinh Hàn trực tiếp giật dây
thắt lưng trên eo của bộ đồ ngủ ra, bờ vai khẽ động đậy, bộ đồ ngủ chất liệu tơ tằm trơn trượt xuống theo cơ bắp săn chắc trắng trẻo của cơ thể, bị cậu tùy tiện đặt ở góc giường.
Vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, chỗ phần cơ bụng hiện ra từng múi từng múi vô cùng rõ ràng, đường mỹ nhân ngư chạy thẳng xuống mép quần lót, bên dưới nữa…
Phía dưới nữa!
Lâm Tri Vi giật mình, cô, cô đang làm gì vậy?
Cậu cởi quần áo thì cô có thể nhìn một cách thoải mái như vậy sao?
“Lục Tinh Hàn! Em có thể đợi chị ra ngoài rồi hẵng cởi được không hả?”
“Không thể.” Lục Tinh Hàn còn mặt dày quay người lại cho cô xem, để cái eo thon và đôi chân dài lộ hết cho cô xem: “Cả người em đều là của chị, cái gì cũng có thể cho chị nhìn được.”
Lâm Tri Vi đỏ mặt, cô cầm cái áo thô bạo lồng lên người cậu, ném cái quần về phía cậu: “Tự mặc đi!”
Lục Tinh Hàn vừa mặc quần vừa nhìn cô cười cười, không ngờ lúc kéo khóa quần lại gặp phải một vấn đề nghiêm trọng.
Chiếc quần này là kiểu trên rộng dưới bó, mang đậm chất thiết kế, phần khóa cố tình làm dài hơn so với quần bình thường, mới kéo lên một chút đã bị kẹt.
“Vi Vi, không thể trách em được.” Cậu bày ra vẻ mặt vô tội.
Lâm Tri Vi âm thầm mắng mỏ hãng quần áo này chất lượng đúng là không ra gì, lại còn dám xưng danh là hãng lớn nổi tiếng, bảo sao không thể nào phổ biến rộng rãi được. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi kiểm tra giúp cậu, phát hiện ra là do tấm vải chỗ khóa kéo bị kẹt ở bên trong.
Cô cúi người, cẩn thận từng li từng tí gỡ miếng vải ra.
Lục Tinh Hàn cúi đầu, nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của cô di chuyển di chuyển qua lại ở vị trí ấy liền cảm thấy cổ họng bỏng rát.
Lâm Tri Vi gỡ xong nốt phần vải bị kẹt còn lại thở phào nhẹ nhõm, sợ cậu lại làm hỏng nên dứt khoát kéo khóa lên giúp nhưng lại không cẩn thận dùng lực không đúng chỗ, hai ngón tay cầm vào đầu khóa kéo khẽ lướt qua một nơi nguy hiểm nào đó.
Nó bắt đầu phồng lên… Hơi cứng… Cách một lớp quần mà còn cảm thấy nóng bỏng… Lại còn khá to.
Lâm Tri Vi ngây người.
Lục Tinh Hàn vội vàng quay người đi, giọng nói đã hoàn toàn thanh đổi: “Vi Vi, chị đi ra trước đi, chị đi ra ngoài đợi em một lúc.”
Lâm Tri Vi nghiêng ngả ra khỏi phòng ngủ, cô dựa vào cửa, máu dồn hết lên não. Cô hét lên một tiếng liền ngồi sụp xuống đất ôm đầu.
Chết… Chết mất.
Lúc quay video, vành tai của Lục Tinh Hàn vẫn còn hơi đỏ, học thuộc bản thảo mà Viên Mạnh gửi đến một cách trôi chảy không sót chữ nào. Lâm Tri Vi thấy cậu chuyên nghiệp trước ống kính như vậy cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lúc cô ra hiệu cho cậu hỏi có cần phải tạm dừng không, cậu nở nụ cười ngọt ngào, nhấc cổ tay lên lắc đi lắc lại khoe khoang chiếc vòng, lại còn nói thêm một câu: “Trong ngày Thất tịch, tôi đã nhận được một món quà vô cùng quý giá từ người mà tôi yêu thương nhất, hi vọng các bạn cũng hạnh phúc giống như tôi.”
Lâm Tri Vi hơi hoảng sợ, lập tức nhấn nút kết thúc, quay xong.
“Em to gan như vậy liệu có được không?”
“Tất nhiên là được.” Cậu nhếch mép: “Không vấn đề gì cả.”
Lâm Tri Vi không hiểu nhưng nhìn cậu hình như đã có dự tính từ trước, chỉ còn cách đưa điện thoại cho cậu: “Em tự đăng Weibo đi!”
Nhân lúc Lục Tinh Hàn bận công việc, cô vô cùng tò mò, điện thoại hết pin không xem được, cô liền ôm lấy laptop dùng trong công việc, đặt trên bàn rồi đăng nhập Weibo, nhìn thấy video lễ Thất tịch mà Lục Tinh Hàn vừa đăng hai phút trước. Các fan hâm mộ đang lướt video gào thét các kiểu, nhanh chóng có người nhắc đến vấn đề về món quà.
Cô đang lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy Weibo của một hãng trang sức hàng hiệu cao cấp vô cùng quen thuộc chia sẻ video weibo của Lục Tinh Hàn.
“Đại sứ thương hiệu sản phẩm trong quý mới của chúng tôi, người thiếu niên xuất sắc nhất, rất mong chờ phần thể hiện của cậu trên thảm đỏ trong buổi liên hoan phim vào tháng tới.”
Cùng lúc tuyên bố hai tin tức vô cùng quan trọng.
Trang chủ trong phút chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lâm Tri Vi nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Liên hoan phim”, nhịp tim bất ngờ tăng nhanh.
Lục Tinh Hàn giơ tay ôm cô từ phía sau, hôn vào đỉnh đầu của cô: “Vi Vi, hãng sản phẩm này vốn dĩ chuẩn bị mười mấy mẫu mới, bảo tối nay em chọn một mẫu nhưng em không thích mẫu nào cả. Nhưng chắc bọn họ không ngờ được là chính chị lại tặng em mẫu mà em thích nhất.”
“Em…”
Cậu quay người cô về phía mình: “Còn về liên hoan phim, em không chịu được việc phải rời xa chị nhiều ngày như thế, nên lần này phải bám theo chị cùng đi, chị muốn đưa em đi cùng không?"
Lâm Tri Vi khẽ mím môi, mí mắt cô ươn ướt, đến gần cắn nhẹ vào phần môi dưới của cậu: “Phiền phức quá!”
“Vậy chị tình nguyện xử lý đống phiền phức này không?”
Cô lau đi nước mắt, cười nói: “Thôi thì chị cố gắng vậy.”
Lục Tinh Hàn khẽ chạm vào trán cô, sau đó liền giơ tay với lấy mấy cái túi giấy lúc trước đã lén đặt ở một góc của sofa: “Nào cục cưng Tri Vi, mau xem quà nhỏ của chị này.”
Cậu một tay nhấc lên đống túi trông khá to, cộng lại cũng phải có tầm năm sáu túi, cái này mà gọi là món quà nhỏ à?
“Ngoan, đi mặc thử xem sao.”
Lâm Tri Vi vẫn còn ngơ ngác thì đã bị cậu đẩy vào phòng, mở ra xem, là các mẫu váy liền khác nhau, còn đều là các mẫu mới nhất trong mùa này theo phong cách mà cô rất thích. Cô đã từng like những mẫu này trên Weibo, trong đó có hai bộ mà cô chỉ được nhìn qua ảnh, chưa có cơ hội thấy đồ thật.
Cậu giả vờ ngốc mà lại biết hết những chuyện này.
Lục Tinh Hàn ở bên ngoài gõ cửa: “Vi Vi, mặc thử cho em xem nào.”
Lâm Tri Vi mỗi lần thay một bộ, ánh mắt của Lục Tinh Hàn lại càng trở nên sâu hơn, đợi đến lúc cô thay xong bộ váy bó cuối cùng, vừa đẩy cửa bước ra liền bị cậu bế lên đặt xuống sofa.
“Sao thế, không đẹp à?”
“Đẹp, rất đẹp.” Giọng nói của cậu hơi nghẹn: “Đẹp đến nỗi không muốn chị mặc nó ra ngoài.”
Nói thì nói thế, nhưng cậu lại quỳ một bên đầu gối xuống bên cạnh chân cô, lấy ra một chiếc hộp mới, lấy từ bên trong ra một đôi giày cao gót được gói tỉ mỉ.
“Đế giày chỉ cao như thế này, chắc sẽ không đau nhỉ?”
Ngón tay Lâm Tri Vi khẽ giật giật, cô lắc đầu.
Lục Tinh Hàn yên tâm gật đầu: “Đi liên hoan phim, chị nhất định sẽ rất vất vả, phải lo cả hai chuyện, vừa phải đẹp mà lại không được quá sức.”
Mặc đi liên hoan phim?
Lâm Tri Vi cắn môi, nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lục Tinh Hàn nhấc chân cô ra khỏi đôi dép lê, nâng lên, cẩn thận đi đôi giày mới vào rồi đặt xuống sàn, vô cùng hài lòng, ngẩng đầu cười híp mắt nói: “Vi Vi nhà mình đẹp quá.”
“Chị, lúc chị làm việc thì…” Đôi chân cô bất giác rụt về phía sau: “Ăn mặc bình thường là được rồi.”
Lục Tinh Hàn lại đẩy một chiếc hộp ra: “Vi Vi, chị không cần phải tiết kiệm nữa, chị làm nghề này nên ăn mặc đẹp thì phải ăn mặc đẹp. Liên hoan phim lần này có rất nhiều người cùng ngành, chị không thể chỉ lo trang điểm trưng diện cho người khác chứ.”
Ánh mắt của cậu sáng rực: “Quan trọng nhất là bản thân chị, chị mới là người đẹp nhất.”
Lâm Tri Vi nắm chặt lấy góc sofa, nghĩ lại mấy năm làm công việc này, chiếc túi mấy chục tệ cô đặt trên Taobao bị rất nhiều người chế giễu nhưng cô không quan tâm, cô phải tiết kiệm tiền để nuôi nhóc con của cô.
Chớp mắt, nhóc con năm nào đã cao lớn trưởng thành đến nỗi có thể che mưa che gió cho cô rồi.
Từ lúc cậu không hề do dự, kiên quyết đến với cô đến nay, tất cả mọi thứ đều bị đảo ngược.
Cậu tự tay dành tất cả những thứ tốt nhất cho cô.
Lâm Tri Vi cúi đầu, không kìm được nước mắt: “Được, chị mặc.”
“Ngoan ghê.” Lục Tinh Hàn nắm tay cô, bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật ra em còn hai chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện thứ nhất là hai ngày nữa em phải đến trường tham gia tập quân sự rồi.”
Lâm Tri Vi gật đầu, chuyện này cô biết tập quân sự trong tám ngày, không cần biết là minh tinh hay người thường, tất cả đều phải tham gia.
“Chuyện thứ hai là…”
Lục Tinh Hàn ôm lấy chân cô, ánh mắt tha thiết: “Em sắp đi học đại học rồi.”
“Ừ.” Lâm Tri Vi hơi khó hiểu: “Tập quân sự xong sẽ chuẩn bị vào học.”
“Vi Vi, em là sinh viên đại học rồi.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên…” Khuôn mặt cậu kiên quyết, giọng điệu nghiêm túc nói: “Em thật sự, thật sự không còn nhỏ nữa!"
Vẫn còn vài câu ấp úng, ngập ngừng ở cửa miệng không dám nói ra...
Cái kia không nhỏ nữa.
Tuổi tác cũng không nhỏ nữa.
Chị cũng… Cũng đã tự kiểm nghiệm qua rồi.