Sau khi Lâm Tri Vi trở về, hành trình của Hứa Đại tạm thời thay đổi, toàn bộ hoạt động vốn được lên kế hoạch trong phạm vi châu Á đều đổi thành các nước châu Âu.
Mong muốn được gặp Lục Tinh Hàn thêm đôi lần cũng vì thế mà gặp trở ngại.
Cô cố đè nén sự buồn bực, ngoại trừ thời gian đi ra ngoài với Hứa Đại thì còn lại đều ở trong viện thiết kế gấp rút hoàn thành chương trình học chẳng phân biệt ngày đêm, tiến độ học tập của cô vốn đã nhanh hơn các bạn học khác rất nhiều, lại thêm có thiên phú nổi trội, nay lại chịu khó tăng ca tăng giờ học như vậy, đương nhiên sẽ nổi bật hẳn.
Đạo sư Voldemort vẫn luôn lấy chuyện cô lén về nước thành câu cửa miệng, đợi hơn hai tháng, thấy cô vẫn luôn cố gắng không biết mệt mỏi, cuối cùng cũng ngừng phê bình, không được tự nhiên mà thừa nhận: "Em rất giỏi, nhất định có thể tạo ra kỷ lục mới, trở thành sinh viên tốt nghiệp nhanh nhất."
Khen xong lại len lén hỏi cô: "Chừng nào bạn trai em đến đây lần nữa?"
Lâm Tri Vi khá bất ngờ: "Thầy có việc gì ạ?"
Đạo sư vuốt râu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Dáng dấp tốt, nhìn thấy cậu ta thì có linh cảm mà thôi."
Ý là ông ấy nóng lòng muốn gặp lại cậu.
Lâm Tri Vi giơ tay cam đoan: "Chờ cậu ấy đến em nhất định sẽ dẫn tới gặp thầy."
Nói như vậy nhưng không nhịn được cười thầm trong lòng, nhóc con này khắp nơi khiến người ta nhớ mãi không quên mà còn không tự biết mình, đạo sư là người bảo thủ như vậy cũng bị gương mặt của em ấy thu phục.
Chờ đạo sư đi rồi, cô theo thói quen nhấn mở album ảnh lên, lướt đến ảnh chụp Lục Tinh Hàn ở sân bay ngày chia tay, cậu đội mũ đeo mắt kính mang khẩu trang, trang bị đầy đủ che giấu cảm xúc thật kín kẽ, vẫn cao lớn lạnh lùng như thường ngày, nhưng lúc lên máy bay lại lặng lẽ gọi điện thoại cho cô, giọng nói mềm mại yếu ớt như thể chạm vào là vỡ tan.
Cô đang nhìn đến say mê thì Lam Linh bưng một ly trà sữa đưa cho cô, nhìn thử một chút rồi tấm tắc liên tục: "Xem hoài xem mãi, em cẩn thận đấy, bây giờ viện thiết kế cũng không an toàn đâu, fan của Hàn Hàn ngày càng nhiều, phải nhớ là các cô ấy xem em là đồng loại, lòng đầy chân thành chạy đến chia sẻ tình yêu thương sâu đậm của bạn trai với em đấy."
Lâm Tri Vi bị cô ấy chọc cười: "Không phải chị đã sớm làm chuyện này rồi sao?"
Lam Linh liên tục xua tay: "Nhưng chị là fan CP trung thành đấy, không giống bọn họ đâu." Cô ấy ngồi bên cạnh Lâm Tri Vi, thở phào một hơi: "Lại nói Hàn Hàn thật biết phấn đấu, chưa bao lâu đã nhận được một đại ngôn toàn cầu của một thương hiệu cao cấp hàng đầu, trang web chính thức và hình ảnh tuyên truyền của cửa hàng đều đã thay đổi. Bây giờ đám người ở viện thiết kế muốn không biết đến cậu ấy cũng khó."
Nửa tháng trước, một nhân viên cấp cao tên tuổi vang dội của thương hiệu cao cấp này đã tuyên bố người phát ngôn toàn cầu mới của quý một, cũng là người trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Người phụ trách của thương hiệu trước giờ vốn cao quý chỉ nhìn người khác bằng lỗ mũi, nay lại nhiều lần công khai khen ngợi Lục Tinh Hàn hết nấc, có thể thấy là thật sự rất hài lòng về cậu.
Biểu hiện của Lục Tinh Hàn cũng không khiến người ta thất vọng, hai bộ ảnh tuyên truyền vừa tung ra đã thu hút vô số fan, ngay cả dân chuyên nghiệp trong viện thiết kế cũng không khỏi gục ngã.
Lam Linh cảm thán: "Chị thấy gần đây fan của Hàn Hàn đang đồng lòng tấn công công ty, bảo là đối xử bất công, ngay cả loại đại ngôn cao cấp như thế cũng phải để cậu ấy tự giành lấy, thật không dễ dàng gì. Chúng ta cũng biết thương hiệu này đã yêu cầu cao lại có nhiều tật xấu, không thích hợp thì dù có nổi tiếng đến mấy cũng không cần, đã thích hợp thì sẽ liều mạng quấn lấy. Sau lần này, con đường của Hàn Hàn đã hoàn toàn thông thoáng, không ai có thể ngăn cản được."
Lâm Tri Vi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón giữa, cúi đầu cười: "Đúng vậy, cậu ấy tốt như thế, không ai có thể ngăn cản được."
Cô nhớ đến cái đêm tuyết rơi kia, Lục Tinh Hàn tựa vào chân cô, nước mắt chảy dài nói muốn tiến vào cái vòng này, muốn đến gần cô thêm một chút.
Không ai ngờ được thiếu niên mặc áo lông mộc mạc lúc ấy chỉ dùng thời gian hai năm, dựa vào điều kiện ưu tú của bản thân và sự nỗ lực hết mình, bắt đầu ra mắt với nghề nghiệp chính là ca sĩ, sau đó bước lên đỉnh của ngành giải trí trong nước, mơ hồ có xu thế vượt qua đám tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng.
Ngay cả chương trình tạp kỹ mà Viên Mạnh nói là đồ bỏ đi cũng sống lại nhờ biểu hiện xuất sắc của cậu, sau đó ngoài dự đoán của mọi người, nó trở thành chương trình truyền hình có độ thảo luận cao nhất hàng quý.
Trong hai năm sự nghiệp của Lục Tinh Hàn, bất kể công ty giải trí Tinh Hỏa đưa cho cái gì, cậu cũng không hề lười biếng hay qua loa, ngược lại còn cùng nhau vượt lên. Quay đầu nhìn lại, cậu đã ghi trọn điểm trong mắt fan hâm mộ và quần chúng.
Lam Linh mang vẻ mặt vui mừng như mẹ già: "Người đàn ông có tư cách dựa vào mặt mà sống nhất lại cố gắng như vậy, làm fan của cậu ấy thật sự là quá hạnh phúc, không phải lo lắng gì…"
Tay cô ấy nắm lại thành quyền đưa đến trước mặt Lâm Tri Vi: "Phỏng vấn một chút, là cô gái của Hàn Hàn thì cảm tưởng lớn nhất là gì?"
Lâm Tri Vi uống một ngụm trà sữa, khẽ thở dài, đôi mắt hạnh chớp ra một giọt nước mắt: "…Nhớ cậu ấy."
"Ôi chao đáng thương chết mất." Lam Linh kéo cô đứng lên: "Đi thôi, khuya lắm rồi, chúng ta về nấu mì Ý, ăn no rồi thì sẽ không khó chịu nữa."
Mùa thu lại đến, con đường quay về nhà trọ trải đầy lá khô.
Lam Linh vừa đi vừa an ủi cô: "Nhớ thì dễ rồi, em gọi video cho Hàn Hàn là được, làm nũng một chút cho cậu ấy dỗ dành."
Lâm Tri Vi hắng giọng: "Em chín chắn thì không tốt à?"
Làm nũng là đặc quyền của cún con Lục mà.
Khu nhà trọ đã ở ngay trước mắt, Lam Linh cười ha ha, đi lùi lại: "Cô gái nhỏ đang yêu đương thì chín chắn được bao nhiêu chứ?"
Lâm Tri Vi rất nghiêm túc: "Đa số thời gian đều phải tỉnh táo, không thể để lộ cảm xúc ra ngoài, nếu em yếu đuối, cậu ấy nhất định sẽ…" Cô đang nói thì dừng lại.
Lâm Tri Vi đứng ngây người tại chỗ.
Lam Linh bị biểu cảm đột nhiên thay đổi của cô dọa cho nhảy dựng: "Sao đấy?"
Cô ấy xoay người lại theo bản năng, nhìn theo tầm mắt của Lâm Tri Vi hướng về phía nhà trọ, sau đó sửng sốt che miệng lại.
Dưới ánh trăng bàng bạc, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chậm rãi nâng vành mũ lên, tháo chiếc kính to che mặt xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc đủ đẹp để khiến mọi vật xung quanh trở nên lu mờ.
Hai mắt cậu nhìn thẳng lại đây, trong mắt nhen nhóm ánh lửa nóng bỏng, dang hai tay ra.
Lam Linh đang trợn mắt há mồm chỉ cảm thấy có một cơn gió xẹt qua bên người.
Chị gái nhỏ mới vừa rồi còn luôn miệng nói phải chín chắn phải bình tĩnh đang nhào vào trong lồng ngực người đàn ông, bị ôm chặt nhấc lên khỏi mặt đất, thậm chí còn xoay tròn một vòng!
Đợi đã… Đợi chút đã! Quan tâm đến fan CP bị đường đập vào mặt có được không hả! Góc độ ôm hôn có thể đẹp hơn không!
Cô ấy đã nói rồi, cô gái nhỏ đang yêu thì chín chắn cái gì, tất cả đều là gạt người!
Lâm Tri Vi chẳng quan tâm đến Lam Linh nữa, thân thể và tinh thần đều bị hơi thở ấm áp của Lục Tinh Hàn vây quanh, gắng gượng nhớ ra là hoàn cảnh xung quanh không an toàn nên đành lưu luyến lui ra sau vài bước, nhẹ giọng hỏi: "Sao đột nhiên em đến đây được?"
Lục Tinh Hàn vuốt tóc cô: "Có hoạt động ở nước bên cạnh, sợ không ra được nên không nói trước với chị."
Cậu cúi đầu hỏi: "Nhớ em không?"
Lâm Tri Vi gật đầu, nắm chặt tay cậu: "Nhớ."
"Lên lầu trước đã." Khóe mắt của cô nhác thấy một người đang oán giận ở đằng sau, lúc này mới nhớ đến Lam Linh, bên tai không khỏi đỏ lên: "Chúng ta còn thiếu Lam Linh một bữa cơm đó."
Lần trước đã nói ăn cơm với nhau, nhưng kịp thực hiện thì Lục Tinh Hàn đã đi rồi.
Lục Tinh Hàn gật đầu chào hỏi với Lam Linh, một tay xách vali hành lý, một tay ôm chặt cô gái yêu dấu mình mong nhớ ngày đêm: "Lần này mời luôn."
"Còn nữa, đạo sư cũng muốn gặp em."
"Được, ngày mai đi gặp." Cậu lại hôn nhẹ: "Còn gì nữa không?"
"Còn có…" Lâm Tri Vi không ngăn được được tiếng lòng của mình, dứt khoát buông thả bản thân, ôm mặt nói: "Nhớ em đến muốn khóc luôn."
Hôm nay cuối cùng cũng không cần nhớ đến phát khóc nữa, nhưng lại vì nguyên nhân khác mà chảy không ít mồ hôi và nước mắt, lại được cậu hôn đi từng chút một.
Lục Tinh Hàn ở lại hai ngày, một ngày trước khi đi thì ngủ nướng đến giữa trưa, sau đó mời Lam Linh đi ăn cơm, cậu bị bà thím cuồng nhiệt này nhìn chằm chằm từng động tác qua lại với nhau, nghe tiếng cười quái dị và tiếng hét kiềm nén trong suốt hai giờ.
Buổi chiều thì đến viện thiết kế gặp đạo sư, bị Voldemort với đôi mắt sáng rực kéo đi làm người mẫu, vừa thưởng thức vừa dựng ngón cái với Lâm Tri Vi đang đứng kế bên: "Không hổ danh là học trò của thầy, ánh mắt rất tốt."
Lâm Tri Vi đã quen với ông ấy nên không hề mất tự nhiên, hất cằm nói: "… Chúng em khó gặp nhau, làm ơn nhanh lên một chút được không ạ?"
Đạo sư tức giận: "Cho em nghỉ!"
Ánh mắt không vui của ông ấy khi quay đầu nhìn Lục Tinh Hàn thì lại trở nên tỏa sáng, thuận tay chụp mấy tấm ảnh, sau đó liên tục gật đầu, nói thầm: "Ứng cử viên tốt."
Lâm Tri Vi không khỏi ngồi thẳng lưng lên: "Ứng cử viên tốt cho cái gì ạ?"
Đạo sư nhướn mày, hừ một tiếng: "Không nói cho em biết."
Đêm đó Lục Tinh Hàn nhận được điện thoại của Viên Mạnh, hỏi cậu đã làm gì khi chạy đến gặp bà xã rồi. Không ngờ mấy thương hiệu đồng hồ cao cấp, bình thường luôn được mấy tiểu sinh đang nổi tranh nhau vỡ đầu, nay lại chủ động tìm đến, ân cần mời cậu đến phỏng vấn, nói là có bậc thầy nào đó nhiệt liệt đề cử.
Lâm Tri Vi hiểu được mọi chuyện thì lẳng lặng gửi một câu cảm ơn đến đạo sư.
Đạo sư dè dặt hồi lâu, đáp lại một câu tiếng Trung không biết học được từ đâu: "Học tập cho tốt, yêu đương mỗi ngày."
Lục Tinh Hàn ném di động rồi đè cô xuống, thì thầm bên tai: "Bé cưng, nghe lời của đạo sư, mau đến yêu thương em đi."
… Phiên dịch tự động: da mặt siêu dày.
Chỉ có điều, cảm thấy vui vẻ là được.
Cả ngày hôm sau họ không ra khỏi cửa, liều chết triền miên.
Đến khi Lục Tinh Hàn lên đường quay trở về thì bọn họ đã tách ra hơn một năm.
Kế hoạch hoạt động ở khu vực châu Á của Hứa Đại cuối cùng cũng khởi động, khi Lâm Tri Vi hoàn thành nhiệm vụ công tác vượt mức lần thứ ba để tranh thủ cơ hội về nước, thì lúc ở sân bay, Hứa Đại thần bí che miệng, nhỏ giọng hỏi cô: "Sau khi cô xác minh nhiều lần thì người bạn trai mà em mong chờ bấy lâu nay…"
Lâm Tri Vi nín thở.
Hứa Đại ho khan một tiếng, nâng cằm hướng về phía tấm poster đồng hồ xa xỉ thật lớn trên vách tường ở sân bay: "Là cậu ta?"
Trên ảnh chụp, Lục Tinh Hàn hai mươi tuổi đẹp trai đến lóa mắt.
Lâm Tri Vi đỡ trán: "Cô à…"
"Tạ Hàm nói, người bảo thủ như Voldemort cũng nói." Hứa Đại cười nhẹ đầy quan tâm: "Là cậu ta nói. Giờ đây cô đã hiểu được rất nhiều chuyện trước kia, người tốt đẹp như thế này không nhớ thương mới là lạ, cứ đi đi, sau này còn gặp lại mà. Với xu thế của cậu ta, cơ hội hợp tác trong tương lai chỉ nhiều chứ không ít được."
Trong nửa năm hoạt động ở châu Á, Lâm Tri Vi đã quay về thăm Lục Tinh Hàn hơn mười lần, khiến cho mức độ hạnh phúc của cún con Lục tăng nhanh theo cấp lũy thừa, fan ôm đầu khóc rống, sợ hãi than thở rằng chó con mềm ngọt đã quay trở lại, một năm qua quả thật đã vất vả đến đổ mồ hôi.
Trước khi sự kiện khu vực châu Á kết thúc, một lần cuối cùng Lâm Tri Vi dùng cách này để về nhà, cô mỉm cười bước vào chiếc xe đang chờ sẵn, rồi được Lục Tinh Hàn ôm lấy.
Mặc kệ gặp nhau nhiều lần thế nào, cậu vẫn luôn vội vã như vậy.
Lục Tinh Hàn dựa vào trên vai cô, ôm thắt lưng cô: "Trước tiên không về nhà, có một nơi muốn đi."
Lâm Tri Vi đi cùng cậu vô điều kiện, lúc đến nơi mới phát hiện đó là một rạp chiếu phim nhỏ ở một nơi vắng vẻ đã được cậu bao trọn, ánh đèn mờ nhạt, trên màn hình rộng lớn là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà cậu tham gia diễn xuất.
Tướng quân tuổi trẻ.
Lục Tinh Hàn và cô ngồi ở hàng cuối cùng, ôm bỏng ngô và nước trái cây, còn có đủ loại đồ ăn vặt liên tục được đút vào miệng cô.
Bộ phim điện ảnh này đã chiếu được một thời gian, Lâm Tri Vi không thể đếm được mình đã xem nó bao nhiêu lần.
Theo như lời của Lục Tinh Hàn, công sức cậu bỏ ra không hề vô ích, dựa vào vai diễn trong bộ phim bom tấn danh tiếng không quá tốt này mà được khen ngợi nhiều đến mức lấn át cả vai chính, kéo lại không ít rating.
Phòng chiếu phim không lớn, màn hình ở rất gần.
Cậu mặc một bộ quân phục nhuộm màu máu, tóc dài được búi cao, lông mày khắc sâu rõ nét, tựa như một thanh kiếm cổ vừa rút ra khỏi vỏ, sắc bén và tàn khốc, lại câu hồn đoạt phách.
Tim Lâm Tri Vi đập thình thịch, nghiêng đầu nhìn cậu.
Trong bóng tối, đường cong góc nghiêng của cậu đẹp như tranh vẽ.
"Tinh Hàn, lại đây."
Lục Tinh Hàn cười nhẹ nhìn cô, nghe lời ghé sát lại, tự giác nhắm mắt.
Ngoan ngoãn chờ được yêu thương.
Lâm Tri Vi vừa mềm lòng vừa rung động không thôi, ôm lấy mặt cậu rồi hôn sâu.
Nhưng cô không ngờ rằng sau lần tạm biệt này, rất lâu sau vẫn chưa thể gặp lại nhau.
Qua mỗi một giai đoạn chính thức của hoạt động ở khu vực châu Á của Hứa Đại, quốc gia phải đi càng ngày càng xa xôi. Mà chương trình học tập lý luận của Lâm Tri Vi ở viện thiết kế cũng đã hoàn thành trước thời hạn, tiến vào giai đoạn cuối cùng là theo đạo sư tham gia vào nơi trực tiếp sản xuất.
Lâm Tri Vi hầu như không được ở cùng một chỗ quá ba ngày.
Không phải đi theo Hứa Đại thì là ở cùng đạo sư, trở thành gương mặt quen thuộc ở hội nghị của những thương hiệu lớn hay các hãng phim lớn. Cô từ một "trợ lý stylist" trở thành trợ thủ đắc lực cho hai nhân vật lớn.
Cho dù đi đến bất cứ đâu cũng có người xưng hô với cô một cách tôn kính.
Hà Vãn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, mỗi lần đều rất kích động: "Bây giờ đã là cô Tiểu Lâm danh xứng với thực rồi! Trong giới có ai mà không biết đến em đâu, hoàn toàn là một tấm gương điển hình, chị cực kỳ tự hào luôn!"
Lâm Tri Vi vừa hoàn thành một show trình diễn thời trang, mệt mỏi tựa vào hành lang dài bên ngoài, cúi đầu cười: "Mọi người có khỏe không?"
"Rất khỏe, cứ yên tâm." Hà Vãn nhiệt tình nói: "Hôm qua vừa mới kéo bạn bè đi xem phim điện ảnh mới của anh Hàn, lần này danh tiếng lại tăng mạnh rồi, ôi chao, thật sự là không còn cách nào cả."
Cô ấy nói xong thì hạ giọng xuống, chuyển thành giọng nghiêm túc: "Chị nhìn thấy tin tức nói cậu ấy sẽ tham gia diễn xuất trong bộ phim thứ ba của đạo diễn Triệu, hơn nữa lần này còn do đạo diễn Triệu chủ động mời chào. Sói con phát triển quá nhanh, bộ đầu tiên đạo diễn Triệu còn ồn ào bảo không cần lưu lượng, bây giờ em xem, không phải là dùng cậu ấy để đảm bảo doanh thu phòng vé ư."
"Diễn xuất tiến bộ vượt bậc thì tất cả mọi người đều thấy được, phải nói mặt trời ban trưa của giới giải trí ngoại trừ cậu ấy ra thì không còn ai khác. Chỉ có điều tình thế đang tốt như vậy mà cậu ấy lại cố chấp đi theo đạo diễn Triệu." Hà Vãn rất nghiêm túc: "Có phải còn mục đích gì hay không? Em không lo lắng sao?"
Người khác có lẽ đã quên chuyện của Trần Lệnh Nghi, nhưng Hà Vãn thì không.
Nay danh tiếng của Lâm Tri Vi đã lan truyền rộng rãi trong giới, nhưng vẫn có kẻ cứ năm lần bảy lượt lôi chuyện bằng giả lúc trước ra để châm chọc.
Lâm Tri Vi nhìn những nam nữ quần là áo lượt đi qua hành lang.
Mục đích ư?
Cậu chưa từng từ bỏ, đã sắp đến vô hạn rồi.
Lo lắng?
Quá nhiều quá nặng rồi, ngược lại không thể thể hiện ra được.
Lâm Tri Vi có vô số lời muốn nói, chần chừ hồi lâu đều nén trở lại, nhẹ giọng nói: "Trong lúc không thể thay đổi ý kiến của cậu ấy, chuyện em phải làm là hoàn toàn tin tưởng."
Ở trường quay.
Lục Tinh Hàn thay một chiếc áo nhăn nhúm, tóc bị xoa rối, nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt trong trẻo tự nhiên trở nên đờ đẫn bất lực, rụt rè không dám nhìn người khác.
Đạo diễn Triệu cười rạng rỡ, tiến lên vỗ bả vai cậu: "Chính là cảm giác này, Tiểu Lục không tệ, càng ngày càng vững chắc."
Lục Tinh Hàn nhếch môi: "Ông đừng khen tôi quá."
Đạo diễn Triệu càng vui vẻ: "Nên khen, nên khen."
Bộ phim mới theo hướng hiện thực, phản ánh mặt tối của xã hội, có hai nam chính. Nhân vật của Lục Tinh Hàn có thể xem là vai nam hai, là một sinh viên bị bắt nạt ở trường học, bỏ học giữa chừng, tinh thần thất thường. Nam chính là ảnh đế đã nổi tiếng từ lâu, diễn vai người cha, ở trong cốt truyện đã dẫn theo con trai đi trên con đường gian nan đòi lại công bằng.
Cảnh đầu tiên đã thuận lợi quay xong, đạo diễn Triệu càng hài lòng, gọi Lục Tinh Hàn qua nói chuyện về cảnh quay, hai ba câu đã nói xong. Nhìn xung quanh không có ai, đạo diễn Triệu thấy hơi nhàm chán, tầm mắt rơi xuống trên người Lục Tinh Hàn, nhỏ giọng nói: "Bộ phim này không có nhiều nữ diễn viên trẻ, có thấy nhàm chán không?"
Vẻ mặt Lục Tinh Hàn vẫn không thay đổi: "Không nhàm chán, hợp tác với các tiền bối rất tốt."
Đạo diễn Triệu cười ha hả, quay ba bộ điện ảnh rồi, Lục Tinh Hàn dù đã nổi tiếng nhưng thái độ vẫn rất cung kính, ông ta hài lòng, tự nhận là thành thật với nhau: "Cậu cũng không còn nhỏ, cũng nên hiểu biết chứ."
Lục Tinh Hàn ngây thơ vô hại: "Tôi mới hai mươi thôi."
"Bây giờ mấy đứa nhóc mười tuổi cái gì cũng biết cả rồi, hai mươi
đã là người lớn." Đạo diễn Triệu sờ cằm: "Cho dù cậu không chán nhưng có người lại chán đấy, nhìn thấy nhà đầu tư bên kia không, đang chờ thức ăn kìa."
"Thức ăn?"
Vẻ mặt Đạo diễn Triệu mập mờ, đến gần cậu, hạ giọng nói: "Chuyện kia thôi, bọn họ hay bắt bẻ, không thích tìm diễn viên trong vòng vì sợ phiền toái, chỉ thích người bên cạnh."
Lục Tinh Hàn hỏi theo lời hắn ta: "Người bên cạnh là ai?"
Đạo diễn Triệu "hầy" một tiếng: "Cậu đúng là cái gì cũng không biết." Ông ta ngoắc ngón tay, ánh mắt đảo qua trường quay: "Trang điểm, stylist, trang phục đạo cụ, không ít cô gái trẻ chưa trải đời, ít liên quan đến giới giải trí, dễ giải quyết hậu quả, hiểu chưa?"
Bàn tay Lục Tinh Hàn siết chặt tay vịn ghế, cơ bắp căng đến cứng ngắc.
Đạo diễn Triệu không hề phát hiện: "Nhất là stylist còn xinh đẹp hơn, cô gái nhỏ tươi non mọng nước cứ thoải mái chọn lựa, mọi người đều vui cả."
Trái tim Lục Tinh Hàn như bị một tảng đá đè lên, hô hấp bỗng chốc chậm lại.
Có một phụ nữ trung niên trang điểm tinh tế từ xa đi đến đây, khắp người đều là hàng hiệu đẹp đẽ tương xứng, quen thuộc chào hỏi với đạo diễn Triệu, đưa tay kín đáo chỉ vào đám nhà đầu tư kia. Lục Tinh Hàn cúi đầu xem kịch bản, giả vờ như không biết.
Thái độ, dáng dấp và vẻ ngoài giả tạo của người phụ nữ này cực kỳ giống với Trần Lệnh Nghi lúc trước.
Đạo diễn Triệu tán gẫu vài lời với bà ta, hứng thú vẫn chưa tan hết, thấy dáng vẻ sạch sẽ của Lục Tinh Hàn thì buồn cười, lại ngồi xuống hỏi cậu: "Tiểu Lục, cậu đừng tách biệt quá như vậy, nếu còn muốn trèo lên cao thì phải hòa hợp với mọi người, chỉ cần cậu thông suốt điều này thì bộ điện ảnh tiếp theo cho cậu ngay."
Lục Tinh Hàn chậm rãi ngẩng đầu, biểu cảm vẫn như bình thường, còn có thêm chút tiếc nuối: "Bộ phim tiếp theo chắc là không được rồi, tôi phải quay về trường đi học."
Đạo diễn Triệu hoàn toàn không ngờ đến.
Hợp tác đã lâu, trong lúc vô tình ông ta đã có chút ỷ lại vào năng lực diễn xuất và danh tiếng của Lục Tinh Hàn, chỉ cần là vai nam trẻ tuổi thì gần như không có ai ngoài cậu cả.
Lần này chuẩn bị yêu cầu một lần, vậy mà lại bị từ chối?
"Học cái gì." Đạo diễn Triệu cau mày: "Tôi biết cái trường Âm nhạc kia của cậu, chỉ là một trường trong nước thôi không phải sao? Trong lúc đến trường thì cậu đã kiếm được biết bao nhiêu rồi!"
Lục Tinh Hàn thở dài, âm thần dẫn dắt: "Không còn cách nào cả, tôi muốn lấy được bằng tốt nghiệp mà."
Đạo diễn Triệu cười nhạo ra tiếng, không chút để ý nói: "Cái bằng rách kia mà đáng giá ư? Cậu muốn trường nào, tôi làm cho cậu một cái."
Lục Tinh Hàn kinh ngạc: "Ông nói đùa à?"
"Nói đùa?" Đạo diễn Triệu rất hài lòng với biểu cảm kinh ngạc của cậu trai trẻ, vỗ vai cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn nói là cậu đừng đến cái trường kia nữa, dành thời gian đến thông báo với công ty của cậu là muốn ra nước ngoài nghiên cứu thêm. Trường Âm nhạc trên thế giới này từ cao xuống thấp, muốn bằng cấp của trường nào cũng chỉ cần một câu nói của tôi thôi, che giấu tốt lắm, sẽ không có ai tra xét đến cùng đâu."
Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm hắn ta, ngoài miệng vẫn nói "Không dám, không dám" nhưng hai mắt lại sáng ngời.
Cuối cùng cậu cũng nắm được cái kíp nổ này.
Khi phim điện ảnh gần quay xong thì Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi đã gần tám tháng chưa gặp nhau.
Nhưng tám tháng trôi qua, cũng có nghĩa là hợp đồng của cậu và giải trí Tinh Hỏa sắp đến hạn, mà việc học tập của Lâm Tri Vi cũng đã đến giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.
Đêm khuya, Viên Mạnh lái xe đưa cậu về nhà, không dám lên tiếng quấy rầy, biết rằng cậu đã gắng gượng đến cực hạn về mọi mặt.
Lục Tinh Hàn bây giờ không còn là dáng vẻ như lúc vừa tách khỏi cô Tiểu Lâm nữa rồi.
Trên người mang mười mấy đại ngôn cá nhân, trong nước thì không nói đến, chỉ tính riêng thương hiệu cao cấp quốc tế đã chiếm hết một nửa, đương nhiên là trở thành người được săn đón trong giới thời trang, chỉ trong một năm đã trở thành người duy nhất trong số những sao nam sinh sau năm chín mươi lên đủ trang bìa của các tạp chí đàn ông lớn.
Phát hành hai album ca nhạc, đếm đến cuối năm, Lục Tinh Hàn đã được vinh danh năm sáu lần trong các lễ trao giải, phàm là liên quan đến sáng tác, âm nhạc hay số liệu, tất cả đều có cậu.
Chương trình giải trí nào có cậu xuất hiện đều có thể nổi tiếng trong suốt thời gian phát sóng.
Kịch bản phim cũng nhiều vô kể, việc Lục Tinh Hàn chỉ nhận kịch bản không có CP thì trong giới không ai là không biết, những vai diễn được tuyển chọn chặt chẽ đang chờ cậu xem xét. Hai liên hoan phim đề cử giải Nam diễn viên mới xuất sắc nhất cũng đã gửi thiệp mời đến, chờ cậu đi thảm đỏ.
Viên Mạnh cảm thấy mình chưa từng làm gì cả.
Là một người đại diện, lúc trước nhặt được cậu ở cổng trường Âm nhạc, sau đó mơ hồ dẫn dắt được một siêu sao.
Tuy nhiên bản thân siêu sao hình như không hề ý thức được những chuyện này và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Anh Viên, hôm nay là ngày mấy?"
Viên Mạnh hoàn hồn, vội nói: "Ngày tám."
Lục Tinh Hàn khép hờ mắt, khàn giọng nói: "Cô ấy đã đi hai năm lẻ hai tháng."
Lòng Viên Mạnh chua xót, vừa định an ủi cậu vài câu thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc bỗng dưng vang lên.
Lục Tinh Hàn rõ ràng đang kiệt sức nhưng vừa nghe thấy thì lập tức ngồi thẳng người, cầm điện thoại nói: "Vi Vi."
Lâm Tri Vi hít một hơi thật sâu, nói rõ ràng từng chữ: "Tinh Hàn, bên chị đã ổn định rồi, chỉ còn một tháng cuối cùng thôi."
Lục Tinh Hàn há miệng thở dốc, một lúc lâu vẫn không nói được gì, ngược lại thì thân thể lại phản ứng nhanh hơn, vành mắt lập tức đỏ lên.
Được cô dỗ đến mê muội mơ màng rồi cúp điện thoại, Lục Tinh Hàn mãi mới bất chợt nhận ra, bổ nhào lên ghế trước: "Anh Viên! Cô ấy sắp về rồi! Anh có nghe thấy rồi chứ!"
Khóe miệng Viên Mạnh sắp kéo lên đến tận mang tai: "Nghe rồi, nghe thấy rồi!"
Lục Tinh Hàn đứng ngồi không yên, lại trèo lên: "Không được, tôi phải cố gắng hơn nữa. Đúng rồi, tour diễn, tour diễn sắp bắt đầu rồi, ngày mai không nghỉ, phải đi tập luyện."
"Tinh Hàn…"
Cậu hoàn toàn không nghe vào, nổi tính trẻ con đập mạnh lên lưng ghế của Viên Mạnh: "Tập luyện tập luyện! Tôi có đủ sức rồi!"
Mười hai tour diễn cá nhân trên toàn quốc là công việc cuối cùng trong hợp đồng của cậu và giải trí Tinh Hỏa.
Vi Vi sắp về đây rồi.
Cậu phải làm tốt hơn nữa, làm cho mình trở nên hoàn hảo không thể soi mói, để chuẩn bị cho sau này…
Rửa sạch oan khuất cho cô, công khai quan hệ.
Viên Mạnh bất đắc dĩ nói: "Được được được, cậu nói đúng, có điều cậu muốn quyên góp hết phần được chia từ mười hai tour diễn thật à?"
Lục Tinh Hàn gật đầu: "Giải trí Tinh Hỏa muốn dùng em để moi một khoản lớn nên mới định giá vé cao như vậy, có thể tiêu tiền tham gia tour diễn đều là fan chân chính cả, mọi người đã đủ vất vả rồi, số tiền này vốn không đáng bỏ ra, em không thể nào trả về nên mong rằng ít nhất có thể dùng vào đúng chỗ."
Viên Mạnh khóc hức hức: "Tinh Hàn cậu thật tốt, yêu cậu nhất!"
Lục Tinh Hàn lạnh mặt: "… Miễn đi."
Viên Mạnh bi thương: "Được rồi, được rồi, sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cậu sắp đến rồi, đúng ngay hôm diễn ở Thủ đô, chúng ta sẽ ăn mừng sau khi kết thúc, muốn quà gì thì anh trai sẽ tặng cho cậu."
Lục Tinh Hàn rũ mắt xuống, rầu rĩ.
Cái gì cậu cũng không cần.
Chỉ cần cô.
Trước sinh nhật của Lục Tinh Hàn một ngày, Lâm Tri Vi đến viện thiết kế.
Đạo sư hiếm khi dịu dàng: "Phải đi rồi à?"
Lâm Tri Vi khom người thật sâu: "Cảm ơn thầy."
Chòm râu của đạo sư run lên, kiêu ngạo quay đầu: "Đừng tưởng thế là xong, còn một mục điểm thực hành cuối cùng nữa, cái đó mà không đạt chuẩn thì đừng hòng lấy được bằng tốt nghiệp."
Lâm Tri Vi ngoan ngoãn: "Biết ạ, em đã nói trước với cô Hứa Đại rồi, mấy ngày nữa sẽ đi với cô đến Canada một lần, đúng lúc là môi trường tự nhiên khắc nghiệt phù hợp với yêu cầu của thầy, nhất định sẽ khiến thầy vừa lòng."
Đạo sư "hừ" một tiếng: "Đừng quá tự tin, cửa này đã làm cho rất nhiều sinh viên thất bại đấy."
Ông ấy lại thở dài: "Nên về nước yêu đương đi, thay thầy hỏi thăm cậu bạn trai của em nhé, nói cho cậu ta biết là hát rất êm tai, chờ nhiệm vụ tốt nghiệp của em ở Canada kết thúc thì gọi cậu ta đến, chúng ta cùng uống trà."
Hẹn với Lục Tinh Hàn một tháng, cô lại thành công trước thời hạn.
Lâm Tri Vi giải quyết mọi thủ tục liên quan, một giây cũng không ngừng mà chạy đến sân bay.
Trên đường đi thì tuyết rơi dày đặc, cô không khỏi bất an, khi làm thủ tục bay thì quả nhiên nhận được thông báo chuyến bay bị hoãn, phải chờ đợi.
Sau đó lại nhận được điện thoại của Hà Vãn, cô ấy líu ríu nói: "Lấy được vé rồi! Tri Vi em đúng là thiên thần nhỏ! Lúc đó em nói chúng ta sẽ có vé cho buổi biểu diễn của anh Hàn, đúng là không sai, vị trí cũng rất tốt nữa."
Lâm Tri Vi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khóc không ra nước mắt: "Mọi người thì tốt rồi, còn em lại đến trễ đây này."
Hà Vãn nhìn thời gian, an ủi cô: "Còn dư thời gian, đừng vội, em chỉ cần trở về đúng mười hai giờ dự sinh nhật thôi, chúng ta cũng không bị lộ."
Lâm Tri Vi chỉ có thể lo lắng suông.
Buổi biểu diễn hôm sinh nhật chính thức mở màn lúc tám giờ tối.
Sân vận động với sức chứa gần hai vạn người không còn chỗ ngồi.
Hà Vãn và mọi người trong đội tạo hình ngồi bên trong, tất cả đều mặc áo có màu tiếp ứng của Lục Tinh Hàn, cầm gậy huỳnh quang trên tay, hò hét cổ vũ cùng với vô số cô gái nhỏ xung quanh.
Cô ấy gọi điện thoại liên tục: "Tri Vi em cố lên! Người đàn ông của em rất được chào đón a a a đạp trúng tôi rồi!" Cô ấy quay đầu rống to: "Đừng có chen lấn! Người một nhà cả mà!"
Buổi biểu diễn cá nhân này được Lục Tinh Hàn thực hiện theo sở thích của bản thân, những bài hát chậm rãi nhẹ nhàng chiếm đa số, vậy nên những bài nhạc nhanh có kèm vũ đạo lại càng nổi bật.
Bên trong sân vận động gào thét điên cuồng, sắp tung cả nóc lên.
Hà Vãn và các thành viên stylist ôm chặt lấy nhau, càng xem càng muốn khóc. Thiếu niên đẹp đẽ ngây ngô trong ảnh chụp lúc trước thoáng cái đã biến thành vị vua bễ nghễ trên đỉnh của giới giải trí.
Đằng sau đó có bao nhiêu khổ cực thì chỉ có cậu và Tri Vi hiểu rõ.
Khi Lâm Tri Vi hạ cánh đã là chín giờ bốn mươi phút tối.
Cô gửi hành lý lại, chạy vội ra khỏi sân bay gọi taxi đến thẳng sân vận động, cả đường đi vẫn luôn nôn nóng thúc giục, tài xế cũng không nhịn cười được: "Cũng là fan Lục Tinh Hàn hả? Hôm nay tôi chở nhiều người rồi, cô vừa xuống sân bay đã đến đó, là đặc biệt tới đây à?"
Lâm Tri Vi thừa nhận: "Đúng vậy, là đặc biệt tới đây."
Tài xế lo lắng: "Dựa vào tốc độ này thì lúc cô đến nơi đã xong hết rồi."
"Không sao cả." Lâm Tri Vi hít sâu: "Chỉ liếc nhìn một lần là được."
Tài xế cảm thán: "Đúng là fan trung thành."
Lâm Tri Vi nhìn cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài cửa xe, cười một tiếng: "Đúng vậy, fan trung thành nhất của cậu ấy chính là tôi."
Mười giờ hai mươi phút.
Còn mười phút nữa là kết thúc buổi biểu diễn.
Lâm Tri Vi vội vàng xuống xe, cầm vé nói hết lời mới được cho vào trong, mới vừa bước vào đã bị đám đông tầng tầng lớp lớp làm cho choáng ngợp.
Sân khấu vắng vẻ.
Tiếng kêu encore đinh tai nhức óc.
Cô không tìm được chỗ ngồi, đành chọn một chỗ có thể nhìn thấy toàn cảnh rồi vịn lan can đứng vững, được fan nhiệt tình đưa cho một cái cài tóc có hai chữ "Hàn Hàn".
Lâm Tri Vi kéo khẩu trang che kín mặt, đeo cài tóc lên.
Giờ phút này, cô không phải là ai khác, chỉ là fan của Lục Tinh Hàn.
Lần đầu tiên nghe cậu ca hát là hồi còn nhỏ, đến bây giờ, cậu đã đứng hát trên sân khấu trước hàng vạn người.
Đèn lại sáng lên, màu sắc dịu dàng, một màu hồng be nhẹ nhàng và tinh tế.
Lục Tinh Hàn ngồi trước piano, chậm rãi xuất hiện giữa sân khấu trên bục thang máy.
Khán giả nháy mắt hét ầm lên, Lâm Tri Vi cắn môi, nhìn không chớp mắt.
Lục Tinh Hàn gẩy micro, cười nhẹ nói: "Còn ba phút cuối cùng."
Mọi người cùng hô không muốn.
Lục Tinh Hàn "suỵt" một tiếng, ngay lập tức yên ắng lại.
Cậu mặc áo lông màu vàng nhạt, tóc đen đơn giản được vuốt ra sau đầu, rút đi tất cả sự sắc bén trên người, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
"Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi có một yêu cầu nhỏ với mọi người." Cậu lướt những ngón tay với khớp xương rõ ràng tạo ra những âm thanh nhẹ nhàng, cười nói: "Dành lại ba phút cuối cùng cho chính tôi."
Ánh mắt của cậu nhìn về phía đám đông: "Dành lại cho một người không ở nơi đây."
Lâm Tri Vi nhìn cậu qua những tiếng hét bắt đầu vang lên, nhẹ giọng nói: "Em ở đây rồi."
Cậu lại nói: "Dành lại cho cô ấy."
Các fan hô to: "Cô ấy là ai..."
Lục Tinh Hàn cong khóe môi, giọng điệu kiên định: "Sau này sẽ giới thiệu với mọi người."
Cậu đè phím đàn xuống, âm thanh cũng trong trẻo như giọng nói.
Vô số bản tình ca đã được viết cho cô, từng câu từng chữ đều là nỗi nhớ nhung đến tận xương tủy giữa đêm khuya.
Người giám sát hiện trường chỉ huy camera quay toàn bộ khán đài, chiếu lên màn hình lớn đối diện Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn nhìn từng khuôn mặt hiện lên.
Trong biển người, không có cô ấy.
Lâm Tri Vi đứng ở vị trí cao nhất, camera treo trên nóc quay về phía cô, nhưng cô không né tránh mà nhìn thẳng vào màn ảnh, đôi mắt đỏ hoe.
Tiếng piano lưu loát.
Lục Tinh Hàn hát đến câu "Người cười, thần hồn tôi điên đảo", bỗng chốc mất tiếng.
Trên màn hình trước mặt cậu có một bóng người thon gầy nhỏ xinh, tay vịn lan can, bịt khẩu trang, trên đầu đeo một cái cài tóc, đôi mắt đong đầy nước mắt lại cong thành hai vầng trăng khuyết.
Đang khóc, cũng là đang cười.
Hai tay Lục Tinh Hàn run rẩy.
Toàn khán đài yên tĩnh.
Cậu biết, Vi Vi đang đợi cậu hát.
Phím đàn lại được ấn xuống, cậu nghẹn ngào mở miệng hát lại câu vừa rồi một lần nữa.
Cho dù người ở nơi nào, ngụy trang ra sao, dù là chỉ xuất hiện một giây thôi, tôi cũng có thể tìm được người, nhận ra người, không bao giờ nhầm lẫn.
Nét cười nhẹ khiến hồn tôi điên đảo vì người.