Năm giờ sáng, Phương Thanh chợp mắt trong phòng trực ban chả bao
lâu, thức dậy, rửa mặt, đứng trong hành lang hút thuốc nâng cao tinh
thần.
Đám mây xa xa dần biến thành đỏ rực, khí lạnh kia dường như vẫn còn ở trong ngực anh ta, quanh quẩn không đi.
Bỗng nhiên anh ta vô cùng muốn nói chuyện với người kia.
Anh ta ngậm điếu thuốc, lấy di động ra, ấn số.
Ước chừng vang lên hơn hai mươi tiếng mới có người bắt máy. Tiếng nói khàn khàn, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: “A lô?”
“A lô, đang làm gì vậy?” Lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện giọng mình vô cùng dịu dàng.
Kim Hiểu Triết ở bên đầu kia dường như cũng hơi sửng sốt, nói: “Gọi điện thoại có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là…” Nhớ em.
“Hôm trước hình như em gọi điện đến, lúc ấy anh đang có việc, chưa kịp
bắt máy. Có chuyện gì sao?” Anh ta làm như không có việc gì hỏi.
“Quên đi.” Kim Hiểu Triết đáp.
“À.”
“Không có việc gì thì em cúp đây.” Kim Hiểu Triết nói.
“Kim Hiểu Triết anh…” Anh ta nhớ tới tờ báo cáo xin thuyên chuyển đi nơi khác.
“Sau này đừng gọi điện thoại vào giờ này.” Cô lạnh lùng nói, “Hôm qua em quay phim buổi đêm, 4 giờ mới đi ngủ. Hôm nay 8 giờ còn phải quay tiếp. Anh có công việc, em cũng vậy.” Điện thoại cắt đứt.
Phương Thanh nhìn chằm chằm di động tối đen một lúc, rất muốn mắng “Cái
đệch”, nhưng lại không nỡ mắng. Không khí buổi sáng lành lạnh, nhưng
trái tim anh ta lại nóng bỏng, cầm di động nhàm chán chơi một lúc, mới
thả vào trong túi quần.
Trên cầu thang đã có hai người đi lên, xuyên qua mây mù, vẻ mặt ung dung.
Là Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, Phương Thanh đã thông báo cho bọn họ đến.
Trước mặt ba người là năm vụ án mất tích.
Vụ án thứ nhất: Năm 2008
Người mất tích: Đường Liên Liên
Tuổi mất tích: 24 tuổi
Địa điểm mất tích: Sau khi du lịch thành cổ, đi đến thành phố khác mất tích
Vụ án thứ hai: Năm 2010
Người mất tích: Đông Sinh
Tuổi mất tích: 23 tuổi
Địa điểm mất tích: Sau khi du lịch thành cổ, đi đến thành phố khác mất tích
Vụ án thứ ba: Năm 2012
Người mất tích: Triệu Mạn Mạn
Vụ án thứ tư: Năm 2014
Người mất tích: Chu Phương Lâm
Vụ án thứ năm: Năm 2015
Người mất tích: Ninh Thiến Duệ
Phương Thanh nói: “Đây là tôi sàng lọc ra từ trong danh sách số người
mất tích. Năm nạn nhân đều là người trẻ tuổi, diện mạo không tệ. Vụ án
của họ đều có chung đặc điểm: thứ nhất, họ đều đi đến thành cổ du lịch
một mình; thứ hai, đều có người chứng kiến họ mua vé ô tô hoặc tàu đi
đến thành phố khác. Thứ ba, điều tra và giải quyết vụ án đều là cảnh sát ở những tỉnh thành khác nhau, cho nên những vụ án này không được xâu
chuỗi với nhau. Nhưng hiện tại, ít nhất trong số đó có hai vụ có liên hệ rõ ràng với nhà họ Diêu. Tôi nghi ngờ đây là một vụ án liên hoàn. Ở
thành cổ có một tên tội phạm biến thái chuyên dụ dỗ giết hại phụ nữ trẻ
tuổi ẩn núp.”
Giản Dao khẽ cắn môi dưới, trong lòng cũng hơi phẫn nộ. Vẻ mặt của Bạc
Cận Ngôn cũng trở nên nghiêm trọng, trong ánh mắt đều là sự lạnh lẽo,
rồi lại giống như thắp lên một ngọn lửa: “Đưa tư liệu cho tôi xem.”
Phương Thanh đem tư liệu đã in ra cho hai người.
Giản Dao nhìn kĩ, Bạc Cận Ngôn ở bên tốc độ đọc cực nhanh, dùng bút
không ngừng khoanh tròn trên tư liệu. Giản Dao nhìn thấy nội dung anh
khoanh tròn:
“Tính cách hướng nội.”
“Tính cách hướng nội, không có nhiều bạn bè.”
“Cha mẹ đều qua đời.”
“Cha mắc bệnh qua đời, mẹ sống ở Hồ Nam.”
“Điều kiện kinh tế trong nhà bình thường.”
“Kinh tế trong nhà túng thiếu.”
Phần anh khoanh tròn cuối cùng trong năm phần hồ sơ đều nhắc tới bến xe hoặc bến tàu.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, nói: “Tất cả người mất tích tuổi đều xấp xỉ
nhau, dung mạo khí chất giống nhau, khẩu vị của tội phạm thực ổn định.
Tính cách bọn họ hướng nội, không có nhiều giao tiếp xã hội, kinh nghiệm xã hội ít, quan hệ gia đình đơn giản, thậm chí cha mẹ đều qua đời, dễ
dàng để cho tội phạm khống chế, hơn nữa còn không khiến cho cảnh sát chú ý. Đã vậy mỗi vụ án cách thức bọn họ ‘biến mất’ đều giống nhau. Khoảng
cách thời gian vụ án cũng có quy luật. Có thể gộp lại để điều tra.”
“Nhưng…” Giản Dao hỏi, “Tại sao mỗi lần đều có nhân chứng nhìn thấy bọn
họ rời khỏi thành cổ, do đó dời được tầm mắt điều tra của cảnh sát?”
Bạc Cận Ngôn và Phương Thanh liếc nhau.
Bến tàu Thương Lãng nằm ở phía tây thành cổ, là cảnh quan du lịch, cũng
là bến tàu vận chuyện hành khách. Hơn nữa hiện tại gần tới mùa du lịch,
nên bến tàu chật kín người.
Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, Phương Thanh đeo kính râm, đứng từ xa. Vẻ mặt
mỗi người đều vội vàng, vội vàng du lịch, vội vàng lên thuyền, vội vàng
rời đi.
“Chậc.” Bạc Cận Ngôn cảm thán nói, “Khác hoàn toàn với cách du lịch ở
nước ngoài. Đông đúc ồn ào như vậy, mấy người cho rằng tỷ lệ nhân chứng
nhìn thấy mặt người bị hại được bao nhiêu phần trăm chứ?”
Trong lòng Giản Dao khẽ động: ý của anh là…
Phương Thanh cũng mỉm cười: “Có người chứng kiến hai vụ án mất tích, đều là người bán vé trong quầy, nhưng hiện tại đã đổi người bán vé, tìm
được người
còn mất thêm chút thời gian.”
Bạc Cận Ngôn lập tức nói: “Rất biết lựa chọn nhân chứng. Lượng người
trên bến tàu quá lớn, như vậy có thể bảo đảm khi cảnh sát đến điều tra,
có thể tìm được nhân chứng.”
Ba người đến gần nhìn, trong chốc lát, Giản Dao giật mình.
Bởi vì người bán vé cũng không khác gì ở những khu du lịch khác, sắc mặt không kiên nhẫn ngồi sau cửa sổ, đầu không hề ngẩng lên.
“Làm thí nghiệm đi.” Bạc Cận Ngôn nói.
Phương Thanh gật đầu: “Tôi đi gọi một cảnh sát nữ đến.”
Tuy Giản Dao đã gần đoán được dụng ý của bọn họ, nhưng mà… hai người này mới quen biết có vài ngày, đã ăn ý như vậy sao?
Mối duyên phận với đàn ông của Bạc Cận Ngôn từ khi nào trở nên tốt như
vậy? Chẳng lẽ là bởi vì kết hôn, khí huyết thay đổi, trở nên… bắt đầu
khiến các cảnh sát thích?
“Xin chào, tôi mua vé tàu đến huyện Chu.”
“20 tệ.”
“Đây… ui.”
Nghe thấy tiếng hô, người bán vé ngẩng đầu, thấy một cô gái mặc áo phông màu xanh, đội mũ và đeo kính râm, cúi đầu, xoay người nhặt tiền rơi
trên đất. Mang theo chiếc túi màu đỏ lộ ta chiếc chuông nhỏ màu đồng khẽ rung động.
Người bán vé lại cúi đầu.
Cô gái cầm vé, lên tàu. Người trên tàu vô cùng nhiều, nhưng cô gái tới
sớm ngồi ngay ở vị trí gần đầu tàu, nhưng vẫn nhìn ra ngoài mép tàu.
Người lái tàu cách cửa kính mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, trong tầm nhìn
đúng là cô gái đó.
Tới huyện Chu, cô gái kéo thấp vành mũ, rời tàu, không bỏ kính râm ra,
còn hỏi thăm nhân viên trên tàu hướng đến khách sạn, chuông nhỏ trên túi khẽ rung.
Một tiếng sau.
“Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa kính. Người bán vé ngẩng đầu, thẻ cảnh
sát đưa ra trước mặt anh ta, phía sau là khuôn mặt nghiêm túc của Phương Thanh.
“Cô gái này có tới đây không?” Phương Thanh hỏi.
Trên ảnh chụp cô gái mặc áo phông màu lam, đeo túi màu đỏ, trên túi còn
có chiếc chuông nhỏ màu đồng. Dáng người thon thả, tóc dài quấn khăn.
Người bán vé cẩn thận suy nghĩ một chút: “Có, có! Vừa đến đây, có mua vé tàu đến huyện Chu.”
“Anh xác định mình thấy rõ chứ?”
“Thấy rõ, chắc chắn là cô ấy.”
Trên tàu.
Phương Thanh lấy ảnh chụp cho nhân viên trên tàu xem.
Người nhân viên cẩn thận suy nghĩ, giật mình đáp: “Có! Ngồi ở ngay kia! Còn rất xinh đẹp.”
“Thấy rõ, xác định là cô ấy?”
“Vâng! Chắc chắn!”
Buổi chiều, ba người Bạc Cận Ngôn và người cảnh sát nữ tiếp nhận nhiệm vụ ngồi trong một nhà hàng nhỏ bên bến tàu ăn cháo.
Nữ cảnh sát đã thay quần áo của Giản Dao ra, đổi về thường phục. Chỉ là
phát hiện như vậy, không khiến ai cảm thấy vui vẻ, mà chỉ cảm thấy bất
đắc dĩ.
“Cũng không thể trách những ‘nhân chứng’ đó.” Bạc Cận Ngôn nói, “Người
thường nhớ kĩ người lạ thường thông qua một số đặc trưng và chi tiết
then chốt. Ví dụ như quần áo, túi xách, thậm chí móc treo độc đáo của
Giản Dao. Chúng ta nhìn thấy mấy hồ sơ kia, ‘nhân chứng’ đều chỉ ra quần áo, vật trang sức thậm chí đặc điểm dáng người của người mất tích vô
cùng chính xác. Hơn nữa, người thường khi đối mặt với vụ án quan trọng,
nếu có thể tạo được ảnh hưởng, sẽ có cảm giác tồn tại và tham dự rất
mạnh, loại xu hướng tâm lý này thậm chí sẽ làm cho bọn họ tin tưởng, trí nhớ vốn dĩ mơ hồ, càng nghĩ càng cảm thấy rõ ràng, càng cảm thấy đáng
tin.”
“Cũng không thể trách cảnh sát phá án năm đó.” Giản Dao nói, “Bởi vì là
thành phố khác nhau, vụ án khác nhau, không thể xâu chuỗi lại thì không
thể phát hiện được quy luật. Tội phạm lại kín đáo, cẩn thận như thế, cho nên rất khó phát hiện vấn đề trong đó.”