Khi cửa bị đẩy ra, bà ba Trương Cúc Phương vẻ mặt ngơ ngác nhìn bọn họ.
Phương Thanh liếc cô ta một cái, mang đội vào nhà. Nhóm cảnh sát mặc
đồng phục màu đen, tiếng bước chân nặng nề, khiến mỗi người trong viện
đều trợn mắt.
“Làm gì vậy?”
“Sao lại thế này?”
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Lan đứng ở cửa phòng, sắc mặt phức tạp. Sau đó, bóng dáng của cô ta biến mất.
Nhóm cảnh sát nhanh chóng kiểm soát toàn bộ người trong viện, khi chạy
đến phòng Diêu Viễn Qua lại phát hiện bên trong phòng trống không, tìm
kiếm từng góc một vẫn không thu hoạch được gì.
“Sao lại thế này?” Phương Thanh thấp giọng hỏi.
Một nhân viên điều tra đáp: “Không đúng, người của chúng tôi luôn nhìn
chằm chằm bên ngoài, Diêu Viễn Qua chưa từng ra ngoài, sao lại không
thấy đâu chứ?”
Chỉ còn lại phòng của Minh Lan, Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn liếc nhau,
Phương Thanh nói: “Đi tìm cô ta nói chuyện.” Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình
thản.
“Tại sao các người lại xông vào nhà của tôi?” Minh Lan ngồi trên sạp cạnh cửa sổ, lạnh lùng hỏi.
Như thể mong muốn gì đó, lại yên bình như nước.
Phương Thanh đáp: “Đây là lệnh khám xét. Minh Lan, chúng tôi có chứng cứ hoài nghi cô có liên quan đến các vụ án mất tích vào năm 2014, 2015 của Chu Phương Lâm và Ninh Thiến Duệ.”
Môi Minh Lan giật giật, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng: “Các người đang nói gì tôi không hiểu. Tôi cũng không biết các người nói gì.”
“Diêu Viễn Qua đâu?” Phương Thanh hỏi.
Minh Lan im lặng, mười ngón tay được chăm sóc vô cùng tốt, nắm lại thật chặt, nhưng cô ta còn đường lui nào khác sao?
Không có.
“Những cô gái đó hiện tại ở đâu?” Phương Thanh quát.
Minh Lan vẫn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra ý cười hoảng hốt.
“Đã nói rồi tôi không biết, bọn họ không có một chút quan hệ nào với
chúng tôi, với Viễn Qua, với nhà họ Diêu. Các người còn muốn ầm ĩ tới
khi nào đây?”
“Còng tay cô ta lại.” Phương Thanh nói.
Anh ta và Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài, có mấy cảnh sát chạy tới, khẽ lắc
đầu với bọn họ, ý bảo không tìm được. Còn cách đó không xa, mấy người
phụ nữ nhà họ Diêu, nhóm người giúp việc đều bị đưa ra ngoài. Dưới ánh
mặt trời âm u, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.
Minh Nguyệt ôm chặt lấy con, sắc mặt vô cùng kém, im lặng. Khi Bạc Cận
Ngôn và Phương Thanh nhìn qua, cô ta như thể bị điện giật, lập tức quay
đầu tránh đi.
Sắc mặt Trương Cúc Phương và Trần Mai cũng trắng bệch, Trương Cúc Phương khoanh tay đứng, thấp giọng mắng, nhưng không dám ngang nhiên cãi lại.
Trần Mai quan sát hành động của nhóm cảnh sát, như đang suy nghĩ gì đó.
“Xem ra.” Bạc Cận Ngôn nói, “Minh Lan, Minh Nguyệt và cả Triệu Hà đã chết biết. Trương Cúc Phương, Trần Mai không biết.”
Phương Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông ta thật biết điều khiển những
người phụ nữ này. Anh cho rằng bọn họ giấu các cô gái ở nơi nào?”
“Người ông ta tin tưởng nhất là Minh Lan.” Bạc Cận Ngôn đáp. Phương
Thanh nhìn theo tầm mắt của anh, đó là một bãi cỏ nhỏ phía sau phòng của Minh Lan, chiếc Audi của cô ta đỗ ở đó, cạnh đó là một căn phòng nhỏ.
Nhóm cảnh sát mở khóa ra, nhìn từ xa bên trong để toàn đồ bỏ đi, thoạt
nhìn cũng không có gì khác thường.
“Muốn đánh cuộc không?” Phương Thanh bỗng nhiên nói, “Xem còn có cô gái nào còn sống?”
Bạc Cận ngôn im lặng một lát, đáp: “Anh lương thiện thật đấy, nhưng không có đâu.”
Phương Thanh im lặng.
Hai người đi vào phòng. Nhóm cảnh sát gõ khắp xung quanh, xê dịch tất cả đồ đạc mà vẫn không phát hiện có gì khác thường. Ánh mắt của Phương
Thanh rất sắc bén, nhìn thấy một ngăn tủ trong phòng bị dời đi, mặt đất
còn lót một tấm thảm, anh ta nằm úp xuống mặt đất, dưới tấm thảm rõ ràng có cánh cửa mà còn khóa lại.
“Chỗ này!” Anh ta quát lên, tất cả cảnh sát đều vây quanh lại đó. Không
bao lâu, tám ván gỗ đã bị đập vỡ. Nhóm cảnh sát đập đập, khi Bạc Cận
Ngôn quay đầu lại thấy Minh Lan bị che khuất ở phía sau đám người, chân
lảo đảo, sắc mặt còn khó coi hơn cả người chết. Bạc Cận Ngôn lạnh lùng
nhìn cô ta, rồi cũng chui xuống.
Ngọn đèn trên tường u ám, từ lúc dẫm chân lên đá đã biết tầng hầm ngầm này được đào rất nhiều năm rồi.
“Nhà họ Diêu vốn là nhà cổ thời Minh Thanh.” Phương Thanh nói, “Tầng hầm ngầm và thông đạo có thể là đã được giữ lại từ khi đó.”
Cầu thang quanh co, xuyên qua một con đường tối tăm, thông đến một căn
phòng sáng sủa, tường và mặt đất được trát xi măng. Căn phòng đơn giản
nhưng sạch sẽ, ước chừng hơn 30 mét vuông, có một cái bàn, hai chiếc
ghế, còn có một tủ quần áo và một tủ lạnh.
Trong tủ lạnh để mấy chai bia.
Bên cạnh tường còn có một cánh cửa sắt nhỏ. Nhóm cảnh sát phá cửa, bên
trong là một căn phòng nhỏ hơn, có giường, sau đó là đống xiềng xích đều ghim trên tường, không thể tháo ra được. Căn phòng trống rỗng, không có bóng người.
Phương Thanh đi đến bên cửa sổ, nhìn mấy lần, ngón tay chạm vào một sợi tóc dài màu đen, không biết là của ai để lại.
Bạc Cận Ngôn đứng trong phòng, nhìn xung quanh, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Mang cô ta vào.” Phương Thanh lớn tiếng nói.
Minh Lan bị cảnh sát đẩy mạnh vào.
“Cô còn gì để nói không?” Phương Thanh lạnh lùng, “Gian tầng hầm ngầm này dùng để làm gì?”
Ai ngờ lúc này Minh Lan vẫn còn chống cự, nở nụ cười nói: “Tôi làm gì ư? Tôi thường dùng gian phòng này để nghỉ ngơi. Những cô gái đó là do tôi
mời đến nhà làm khách, sau đó bọn họ đi đâu thì tôi làm sao biết được?”
Cảnh sát ở bên cạnh lớn tiếng quát: “Cô còn nói dối!”
Sắc mặt Phương Thanh cũng biến đổi.
Đúng lúc này, Bạc Cận Ngôn lại cầm lấy chai luminol trong tay nhân viên
giám định bên cạnh, đổ vào một góc xiềng xích và mép giường.
Nhóm cảnh sát im lặng, mặt Minh Lan bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Tắt đèn, nơi đó xuất hiện rất nhiều ánh sáng huỳnh quang loang lổ không thể che giấu.
“Người đi rồi ư?” Bạc Cận Ngôn nói, “Tại sao máu tươi của họ ở lại đây?”
Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn đứng ở phần cuối đường hầm. Hoàn toàn không nghĩ tới phía sau nhà tù kia còn có đường, đi thẳng về phía trước hơn
hai mươi mét, có lẽ đã ra
khỏi phạm vi nhà họ Diêu. Có lẽ là chủ nhà cũ
thời Minh Thanh dùng để chạy trốn khi gặp nạn.
Lúc này, cửa sổ trên đỉnh đầu họ dường như truyền đến tiếng người và ô
tô. Cửa sổ dính đầy tro bụi, có dấu vân tay khá mới. Xem ra mới có người rời đi từ nơi này không lâu.
“Diêu Viễn Qua không thể nào biết được tin chúng ta tới bắt người.” Phương Thanh nói, “Tại sao ông ta đột nhiên rời đi?”
“Tạ Mẫn.” Bạc Cận Ngôn đáp.
Phương Thanh gật đầu.
“Ngày Triệu Hà mất, tất nhiên đã xảy ra chuyện mới khiến Diêu Viễn Qua
giết người diệt khẩu. Không chừng Tạ Mẫn luốn ẩn nấp trong nhà họ Diêu
cũng biết chân tướng. Việc cấp bách hiện nay của Diêu Viễn Qua là phải
đi giết chị ta diệt khẩu.”
“Vì thế…” Phương Thanh nói, “Hiện tại Diêu Viễn Qua cũng đang ở trên núi.”
Đúng lúc này, một cảnh sát đột nhiên vội vàng chạy tới: “Đội trưởng Phương, Minh Lan, cô ta, cô ta…”
“Làm sao vậy?”
“Cô ta vừa tự sát rồi!”
“Sao lại thế này?” Phương Thanh biến sắc, “Không phải đã bảo các cậu để ý kĩ sao?”
“Chúng tôi vẫn luôn giám sát, nhưng lúc chúng tôi đi vào, cô ta đã giấu
thuốc độc trong áo rồi. Vừa rồi khi chúng tôi áp giải mấy người phụ nữ
lên xe, cô ta nhân cơ hội đó uống thuốc độc tự sát, tắt thở luôn rồi.”
Giản Dao ở lại trong cục cảnh sát, không đi theo Bạc Cận Ngôn đến nhà họ Diêu. Một là thăm dò hiện trường không cần nhiều người như vậy; hai là
cô ở phía sau phối hợp xử lý những chuyện khác.
Tuy nhiên cô cũng đã dặn dò Bạc Cận Ngôn nhất định phải chú ý an toàn,
không được xông lên trước. Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: “Có chuyên gia
Phương Thanh ở đây xông pha, anh còn cần phải lãng phí thể lực sao?”
Khiến cho Phương Thanh ở bên cạnh phải liếc anh một cái.
Nhưng Giản Dao nghĩ có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Tư liệu không ngừng truyền đến cục, Giản Dao nhìn nhà tù, nhìn ảnh chụp
máu phát sáng, trong lòng không khỏi thổn thức. Lúc này có cảnh sát đến
gọi cô: “Cô Giản, có điện thoại gọi tới cục cảnh sát, nói muốn tìm giáo
sư Bạc, không biết là ai. Nhưng hiện tại giáo sư Bạc đang ở dưới mặt
đất, không gọi điện thoại được.”
“Để tôi qua.” Giản Dao đi qua.
Trong văn phòng người đến người đi, mọi người vừa bận bịu vừa hăng hái.
Giản Dao cầm lấy ống nghe “A lô.”
Bên đầu kia điện thoại im lặng, dường như thỉnh thoảng truyền đến tiếng hít thở.
Giản Dao hơi sửng sốt, mơ hồ có cảm giác khác thường, lại có cảm giác không thể nói lên lời.
Vì thế cô hạ giọng, kiên nhẫn nói: “Tôi là vợ của giáo sư Bạc, cũng là
đồng nghiệp của anh ấy. Hiện tại di động của anh ấy không có tín hiệu,
không liên lạc được, nếu có chuyện có thể nói với tôi.”
Người nọ im lặng một lúc mới lên tiếng: “Cô là… bà Bạc ở cùng cậu ta?”
Giọng nói này hơi quen tai, Giản Dao ngẩn người, đột nhiên có phản ứng,
trong lòng không ngừng hoảng hốt. Cố gắng dùng giọng nói bình thản:
“Đúng vậy, là tôi, chị là…” Đồng thời ra hiệu cho người cảnh sát bên
cạnh bật máy nghe lén.
“Tôi… cậu ta nói, cậu ta nhất định sẽ bắt tội phạm đền tội?” Tạ Mẫn nói.
“Đúng vậy.” Giản Dao đáp chắc chắn, cùng lúc đó cảnh sát ở bên cạnh cũng ra hiệu cho cô, số máy gọi tới đúng là của Tạ Mẫn, chị ta đã bật máy.
Tạ Mẫn thở hổn hển, đột nhiên trong giọng nói còn có cả tiếng khóc: “Tôi tìm được rồi… tìm được Đông Sinh của tôi rồi.” Chị ta vừa khóc vừa
cười, “Là tôi nghe lầm, hóa ra không phải ‘núi’, mà là ‘tam’.”(*)
(*) núi đọc là/ shān/, tam đọc là /sān/ nên Tạ Mẫn nghe lầm
Cúp điện thoại, Tạ Mẫn ngẩng đầu, nhìn núi đối diện, trên đó có chữ “Tam Thanh Quan”. Lúc này sương mù dày đặc, ngọn núi cổ xưa, khói hương
trong miếu lượn lờ.
Chỗ chị ta đứng lúc này là phía sau núi Tam Thanh Quan. Khu rừng này
hiếm khi có người lui tới, nhưng chị ta nhớ rõ Diêu Viễn Qua và Minh Lan từng lên núi mấy lần. Bọn họ còn từng quyên tặng trồng một rừng cây.
Tạ Mẫn ngẩng đầu, lau khô nước mắt trên mặt. Dưới chân chị ta là đám đất đã bị đào xới, còn hai tay chị ta đã đầy vết thương.
“Bà đúng là ngoan cố đến cùng.” Một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng.
Tạ Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy người nọ đứng ở phía sau, che hơn một nửa ánh sáng. Bộ dáng bình thường ra vẻ đạo mạo, lúc này vô cùng lạnh lẽo
dữ tợn.
“Ông…” Tạ Mẫn lao lên túm lấy.
Ông ta giữ bả vai chị ta lại, đâm thẳng một dao vào bụng, sau đó rút ra.