Là ai trốn ở phía sau Kha Thiển?
Là ai căm hận thành viên nhóm Nguyệt Ảnh lớn đến thế?
Là ai có thể bày ra án mưu sát liên hoàn tinh vi bình tĩnh như thế, ép người còn sống sụp đổ tinh thần?
Việc sát hại này của “hắn” liệu có ngừng lại?
Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đã được cảnh sát bảo vệ. Còn sự tồn tại có liên quan đến “hắn” lại không có chút manh mối nào.
“Không có, Kha Thiển chưa từng nhắc tới người bạn nào với chúng tôi.” Văn Hiểu Hoa nói.
“Nhưng… thời gian đó, cậu ta thường xuyên đi ra ngoài một mình. Khi trở về dường như rất vui.” Hứa Sênh nói.
“Các cô cậu không hỏi cậu ta từng đi đâu, gặp ai sao?” Phương Thanh hỏi.
Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa cúi đầu: “Chúng tôi không có.”
Chiếc Cherokee màu đen chạy trên đường cao tốc, mặt bên của Bạc Cận Ngôn vô cùng lạnh lùng: “Có hai khả năng. Người yêu hoặc là người thân.”
Giản Dao khẽ giật mình: “Người thân? Dựa theo tư liệu của Kha Thiển, mấy năm trước ông nội cậu ta cũng đã mất rồi, không còn người thân nào
khác.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Nhưng chúng ta không thể loại bỏ bất cứ khả năng
nào, cho nên vẫn nên đến quê cậu ta một chuyến. Người kia hiểu rõ nhóm
Nguyệt Ảnh, hiểu rõ từng thói quen của mỗi người bọn họ. Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa đã xác nhận, năm đó để tiện cho việc tập luyện, Kha Thiển từng đánh chìa khóa nhà Tưởng Học Nhiễm. Nói cách khác, ngay cả chìa khóa
này để ở đâu, Kha Thiển cũng nói cho “hắn”. Bọn họ không giấu diếm bất
cứ điều gì, Kha Thiển vô cùng tin tưởng hắn, nói hết tất cả. Bọn họ thân mật giống như một vậy.
Tính cách Kha Thiển nhạy cảm yếu đuối,
không giỏi giao tiếp. Người kia phải xuất hiện trước khi Kha Thiển mất
tích không lâu, nếu không nhóm họ không có lý do gì không phát hiện ra.
Thời gian ngắn như vậy, lại trở thành bạn chí cốt với một người, khả
năng với người thường còn vô cùng nhỏ, huống chi Kha Thiển.
Nhưng tình yêu và tình thân có thể làm được.”
Giản Dao gật đầu, suy nghĩ nói: “Hơn nữa với tính cách của Kha Thiển,
tính ỷ lại với bạn bè vô cùng mạnh mẽ. Nếu có được một người bạn thực sự tốt, một là cậu ta không cần thiết phải giấu diếm nhóm bạn; hai là tâm
lý ỷ lại với nhóm bạn không mạnh như vậy. Trên thực tế việc gây dựng sự
nghiệp, không nhất thiết phải cần đến những người này, nhưng sau khi
nhận được món tiền đầu tư, cậu ta vẫn để ý tới thái độ của bọn họ, vô
cùng khát vọng tình bạn của bọn họ. Thậm chí bằng lòng dùng phần tiền
này để đổi lấy sự coi trọng và tình bạn của bọn họ. Điều này chứng tỏ
tình cảm “hắn” dành cho Kha Thiển không thể thay thế tình bạn.”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Well done.”
“Tình yêu à…” Giản Dao thở dài, “Là tình yêu sao?”
Bạc Cận Ngôn không đáp, chỉ nói: “Phần
tiền từ thiên sứ đầu tư kia của Kha Thiển vô cùng đáng nghi. Ở trong nhà cậu ta, chúng ta không tìm được tài liệu liên quan đến đầu tư, hơn nữa
dựa theo cách nói của cậu ta, phần tiền này cậu ta có thể tùy ý khống
chế. Thiên sứ đầu tư bình thường sẽ không làm hành vi đầu tư như vậy.
Chỉ là bọn Tưởng Học Nhiễm không có kinh nghiệm xã hội, nên không phát
hiện ra sự khác thường.”
“Nói cách khác… Phần tiền kia thực ra có thể là do “hắn” đưa cho Kha Thiển?”
“Có thể.” Bạc Cận Ngôn đáp, “Anh đã bảo
An Nham đi điều tra nguồn gốc của số tiền kia rồi. Đồng thời bảo Phương
Thanh ở lại BJ điều tra những manh mối khác bên cạnh Kha Thiển.”
“Mục đích lần này chúng ta đến quê Kha Thiển chính là để thăm dò xem có thể là do người thân cậu ta gây ra hay không sao?”
“Không chỉ có thế.” Bạc Cận Ngôn nói,
“Đây là một vụ án thú vị. Nếu không đi sâu vào tìm hiểu Kha Thiển, anh
làm sao hiểu rõ cậu ta, tiếp theo cảm nhận được hung thủ thực sự?”
Chậc chậc, lại tới nữa rồi. Giản Dao nở
nụ cười: “Này tại sao anh luôn có hứng thú tăng cao với hung thủ như
vậy? Anh không cảm thấy phiền chán, mệt mỏi sao?”
“Làm chuyện mình thích sao mệt được chứ?” Bạc Cận Ngôn liếc cô, “Tất cả sở thích, sở
ghét của anh nhiều năm như một.”
“À.” Giản Dao nhịn không được bật cười.
Anh cũng cười, thấp giọng nói: “Đúng vậy, anh không thể ngừng lưu lại dấu vết trên người em.”
Giản Dao càng không nhịn được cười.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Là Lạc Lang mấy hôm trước không liên lạc được gọi tới.
“Giản Dao, hôm nay anh tiện đường đến làm việc ở tòa án gần chỗ em, có thời gian cùng ăn một bữa cơm không?”
Giản Dao ngập ngừng.
Lạc Lang nở nụ cười: “Gọi cả chồng em đi.”
Giản Dao cười nói: “Lạc đại ca, xin lỗi, hôm nay bọn em đi ra ngoài điều tra án rồi, không thể quay về. Để hôm khác bọn em trở về mời anh nhé.”
Lạc Lang “Ừ” một tiếng, nói: “Được, vậy cuối tuần nhé. Bên anh đang có
một số tài liệu pháp luật có giá trị, lần sau sẽ đưa cho em.”
Cúp máy, Giản Dao nói: “Lạc đại ca hẹn hai chúng ta cùng ăn cơm.”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Không có hứng thú.”
Giản Dao: “Lần sau đi cùng em nhé.”
Bạc Cận Ngôn: “… Ừ.”
Giản Dao nhìn vẻ mặt anh vẫn như thường tiếp tục lái xe, bỗng nhiên muốn đùa anh, hỏi: “Này, em kết bạn với người đàn ông khác, anh không ghen
sao?”
Bạc Cận Ngôn cười nhạo: “Người đàn ông
cảm thấy có nguy hiểm mới có thể ghen. Tiếc là anh không thể trải nghiệm được cảm giác này.”
“Chậc…”
Lại đi một lúc, anh đột nhiên hỏi: “Anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi?”
Giản Dao ngơ ngác mấy giây, mới hiểu ra Bạc Cận Ngôn nói “anh ta” là chỉ Lạc Lang. “Bảy tám tuổi.” Cô đáp.
“Hóa ra là thế.”
“Cái gì hóa ra là thế?”
Anh thản nhiên đáp: “Em gọi anh ta là Lạc đại ca.”
“Vâng. Huân Nhiên cũng gọi như vậy.”
“Anh lớn hơn em bốn tuổi.” Bạc Cận Ngôn nói tiếp.
Giản Dao hơi sửng sốt. Haiz, thật đúng là. Nhưng cô không bao giờ có cảm giác anh lớn tuổi hơn mình.
Thấy cô không nói lời nào, Bạc Cận Ngôn cau mày, nói: “Nhưng trước kia, em chưa từng gọi anh là đại ca.”
Giản Dao: “…”
Hóa ra anh để ý điều này.
Không phải là nói không trải nghiệm được cảm giác ghen tuông à…
Thấy ánh mắt anh trong trẻo nhìn mình, Giản Dao bật cười.
“Anh muốn em gọi anh là đại ca hả?” Lời vừa ra khỏi miệng, mặt hơi nóng lên.
Bạc Cận Ngôn im lặng.
Giản Dao gọi to: “Bạc đại ca.”
Anh khẽ cười.
Giảm Dao lườm anh, lại gọi: “Anh Cận Ngôn.”
Bạc Cận Ngôn khẽ “ừ” một tiếng.
Gió từ cửa sổ thổi vào, trong xe lại trở về sự yên lặng, nhưng lại có bầu không khí dịu dàng chuyển động khiến
người ta rung động. Giản Dao bỗng nhiên chú ý tuy ngoài mặt anh khá bình tĩnh, nhưng hai gò má lại hơi ửng đỏ.
Cảm giác ấm áp thấm vào lòng cô. Cô ngẩng đầu cùng anh nhìn về phía trước, gió thổi, cảnh sắc lặng lẽ xẹt qua.
Cùng lúc đó Lạc Lang ngồi trong xe,
ngẩng đầu nhìn cửa sổ văn phòng Giản Dao. Trong tay là một tập tư liệu
đã được sắp xếp chỉnh tề, phía trên còn có rất nhiều chú thích do anh ta tự viết.
Làm sao tiện đường đến đây chứ? Thực ra
gặp cô không phải là ngẫu nhiên tụ họp với đồng hương, mà là ý nguyện đã nhiều năm của anh ta.
Ngồi một lát, anh ta lái xe rời đi.
Chờ cô bình an trở về, gặp lại.