“She is egg (Cô ấy là quả trứng)
Fuck my egg (Làm tình với quả trứng của tôi)
She is hero (Cô ấy là người hùng)
Kill my hero (Giết người hùng của tôi)
She like him (Cô ấy thích hắn)
Hing (Ai đang nhìn trộm)
L (Khi cô ấy đưa tôi đến trường học)
R (Tôi chế tạo một đầu quái vật)
Câu văn không trôi chảy, thậm chí còn có lỗi ngôn ngữ, nhưng từ ngữ rõ ràng.
Bạc Cận Ngôn híp mắt im lặng nhìn.
Đột nhiên, màn hình chợt lóe lên, tất cả chữ biến mất hoàn toàn.
Sau đó hiện lên số “10” rất to.
“9”.
Bắt đầu đếm ngược.
Bạc Cận Ngôn biến sắc.
Nhưng bài thơ kia đã hoàn toàn in vào đầu anh.
C k my egg.
My hero.
…..
E? G? 6? 2? 1? 14?……
Không, nên là…
H.
I.
…..
Hing.
……
S.
“I” hing.
……
Trên mặt Bạc Cận Ngôn chợt lóe qua ánh sáng, trong đầu hiện lên hai câu cuối cùng trong bài thơ.
M, O, N.
Là câu nói kia….
“.”
Lúc này trên màn hình vừa mới hiện lên “5”
Bạc Cận Ngôn bước nhanh về phía khóa mật mã, trong đầu nhanh chóng tính toán:
“89199131514”
Đúng là mật mã đơn giản nhất tên hoa tươi ăn thịt người từng dùng.
Nhưng hiện tại khóa mật mã chỉ có một chữ số.
Cộng toàn bộ vào bằng 87.
Cùng trừ đi bằng 4, 1, 0, 8.
Xuất hiện nhiều nhất chính là 9.
Không, không phải bắt chước và lặp lại.
Bọn họ đến đây mang ý khiêu khích, báo thù, còn phù phiếm hơn tên hoa tươi ăn thịt người.
Trên màn hình đã thoáng hiện “3”.
Bạc Cận Ngôn nhắm mắt một chút, rồi mở ra.
R.
…..
Không phải trình tự đánh số bảng chữ cái.
Bọn họ có một quy luật khác.
R. R của trường học.
Bom sắp phát nổ đếm ngược, R của hóa học.
…..
“112732127241614”
Cộng vào bằng 341.
Cộng đầu đuôi bằng 4.
Đồng âm với “tử”.
Bạc Cận Ngôn ấn số “4” vào khóa mật mã.
Cho dù bình tĩnh như anh, nhưng sau lưng cũng rịn mồ hôi.
Trong mấy giây sau khi anh nhập mật mã, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Trên màn hình cũng dừng lại ở hình ảnh con số “0”.
Sau đó cánh cửa trên tường từ từ mở ra.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông tóc đen da nâu tựa bên cửa sổ trong phòng, khuôn mặt kinh ngạc.
Hai người cùng rút súng ra, nhưng Bạc Cận Ngôn đã sớm có phòng bị nên
nhanh hơn gã. “Đoàng đoàng” hai bên đều nổ súng, Bạc Cận Ngôn bắn trúng
bụng gã, còn gã bắn hụt vào vách tường bên trán Bạc Cận Ngôn.
“Chậc…” Gã đau đớn, ngã xuống đất, Bạc Cận Ngôn lại rút súng bắn vào cổ tay gã, cuối cùng súng đã rời khỏi tay gã.
Bạc Cận Ngôn bình tĩnh tới gần, đá súng của gã đi xa, sau đó nhắm nòng súng vào trán gã.
“King.” Gã đàn ông da nâu trừng lớn mắt nhìn Bạc Cận Ngôn, dường như vô
cùng tò mò, “Sao anh có thể làm được như thế? Trong thời gian ngắn như
vậy phá được mật mã của tôi?”
Bạc Cận Ngôn liếc gã, không đáp hỏi lại: “Phía sau cánh cửa có gì?”
Gã ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện ra đau thương: “Đừng đi. Quay đầu
lại đi, tôi không đành lòng nhìn anh chết. Anh hiểu rõ chúng tôi, tựa
như chính bản thân mình vậy. My God, anh là người đàn ông thông minh vĩ
đại nhất tôi từng biết.”
Bạc Cận Ngôn lại dí nòng súng về phía trước: “Phía sau cửa có gì?”
“Phía sau cửa có người anh yêu nhất.”
Súng của Bạc Cận Ngôn bất động trong vài giây.
Sau đó đột nhiên bỏ súng xuống, lấy dao đập vào gáy, gã rơi vào hôn mê.
Bạc Cận Ngôn giắt súng ở bên hông, lại nhặt súng của gã lên. Trong
khoảng thời gian ngắn, gã không thể chạy trốn được. Anh đứng dậy, tiếp
tục đi về phía cánh cửa kia.
Cửa không khóa, cũng không lắp bất cứ máy móc gì.
Anh lấy di động ra gọi cho Giản Dao.
Sau đó nghe được tiếng chuông di động quen thuộc mơ hồ truyền đến từ bên trong cánh cửa.
Anh bỏ di động xuống, trong lòng nhanh chóng có cân nhắc. Mục tiêu của
bọn họ là anh chứ không phải người khác. Chờ chi viện đến sẽ không kịp,
hơn nữa có thể làm cho bọn họ nổi giận, hậu quả vô cùng khó lường.
Anh chậm rãi đẩy
cửa ra.
Rõ ràng có mùi gay mũi thoang thoảng truyền đến, Bạc Cận Ngôn lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào.
Nơi này rất tối, trống trơn, không có chút ánh sáng nào. Bạc Cận Ngôn mở di động mới phát hiện chỗ này giống hệt trận ngắm bắn đều có hai tầng,
xung quanh tầng hai là hành lang, khu vực giữa sảnh trống không.
Nhưng mới đi được mấy bước, anh cảm thấy tròng mắt hơi đau, giống như có thứ gì đó rất nhỏ chui vào trong mắt anh.
Là chất khí.
Chúng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong này.
Chúng nó xâm nhập vào mắt anh.
Bạc Cận Ngôn nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối chỉ dựa vào xúc giác, thính giác, cùng với phương hướng
bố cục vừa vội vàng nhìn qua, tay vịn vào lan can, chậm rãi đi về phía
trước.
Lại đi được mấy bước, anh cảm thấy đã đi tới giữa hành lang. Sau đó ngón tay chạm vào di động, bấm lại số.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng quen thuộc vang lên cách anh không xa.
Còn anh cũng cảm nhận được mùi ở nơi này càng nồng. Anh cảm thấy hốc mắt đau đớn như bị lửa đốt. Qua lớp khẩu trang, cổ họng khô khốc.
Anh lên tiếng gọi: “Giản Dao? Giản Dao?”
Phía trước cách đó không xa, nơi đó chính là khu vực giữa sảnh, có tiếng động. “Cạch” một tiếng, cũng có gió thổi qua.
Bạc Cận Ngôn nhắm mắt, lại gọi: “Giản Dao.”
“Cận Ngôn.”
Lỗ tai Bạc Cận Ngôn khẽ rung lên.
Sau đó chợt nghe thấy Giản Dao gọi lần thứ hai. Tiếng gọi kia vô cùng
khẽ, vô cùng chậm. Là giọng điệu dịu dàng, bình tĩnh, không hề run sợ.
“Cận Ngôn, hãy nghe em nói.” Cô nói, “Hiện tại anh quay lại, đi ra
ngoài. Chờ chi viện đến, rồi cứu em. Hiện tại em không bị nguy hiểm gì
hết, mắt em được che lại rồi. Đó là khí độc, sẽ làm tổn thương đến mắt
anh. Lần này anh nghe em nói, đi ra ngoài. Chỉ cần bọn họ không đạt được mục đích, sẽ không giết em đâu. Đừng mở mắt, Cận Ngôn, lần này nghe em, quay lại, đi ra ngoài.”
Bạc Cận Ngôn không di chuyển.
“Em đứng ở đó, đừng cử động.” Anh nói.
Trong lòng Giản Dao bỗng nhiên chùng xuống.
Cô đang bị trói giữa không trung, qua lớp vải trắng che trước mắt, bỗng
nhiên cảm nhận được một chút ánh sáng mỏng manh. Sau đó là tiếng bước
chân kiên định của anh, trực tiếp đi thẳng về phía cô.
Có thứ gì đó ầm ầm nổ tung trong đầu Giản Dao. Nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Anh mở mắt.
Anh mở mắt ra.