Minh Lan đỗ chiếc Audi ở gara phía sau nhà. Cô ta xách túi, ngẩng đầu, nhìn
thấy phòng của Trương Cúc Phương còn sáng đèn, thỉnh thoảng còn phát ra
tiếng cười nói.
Minh Lan đi giày cao gót, thướt tha đi về phòng
mình. Trong viện rất yên tĩnh, mấy năm nay mỗi ngày như một. Căn phòng
bên cạnh là của em gái Minh Nguyệt, đang dạy con đọc sách, thỉnh thoảng
truyền đến tiếng nói. Triệu Hà có lẽ đã muốn ngủ, nhưng sợ quyền uy của
chồng, còn chưa dám tắt đèn, trong phòng yên tĩnh.
Chỉ có phòng
Trần Mai còn có tiếng nhạc truyền ra. Cô ta cũng là người không biết
thân biết phận, nhưng Minh Lan cũng không hối hận khi cho chồng rước cô
ta về. Nếu không làm gì có người đối đầu với Trương Cúc Phương.
Minh Lan uống xong nước, chị Đồng giúp việc mang đồ ăn nóng lên. Thực ra chị Đồng chỉ hơn Minh Lan có mấy tuổi, nhưng chăm sóc rất kém.
Minh
Lan đang ăn cơm dưới đèn, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng còng lưng của
chị Đồng. Minh Lan chán ghét nói: “Cút xuống đi. Hôm nay lại chọc giận
bà ba? Mọi người không chịu để cho tôi bớt lo gì cả.” Nói xong nhéo mạnh vào người chị Đồng, chị Đồng rên lên một tiếng. Minh Lan duỗi tay sờ
mặt chị ta, cười nói: “Bộ dạng cũng không già, chị tính làm lâu dài à.
Không phải là ham tiền lương của chúng tôi sao? Một tháng mấy nghìn, chị không có bằng cấp tuổi lại lớn, làm sao kiếm tiền được ở đâu?”
Người giúp việc cúi đầu lui ra ngoài: “Phu nhân, tôi đi trước.”
Minh Lan cười, không đáp lại.
Đêm này cũng thật dài.
Minh Lan nằm trên giường một lát, nghe âm nhạc thịnh hành đương thời, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là mặt cỏ yên tĩnh, phòng nhỏ cô độc. Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, khắp nơi vô cùng tịch
mịch.
Minh Lan bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Đó gần như là một
loại cảm giác áp lực lại kích thích. Cô ta hơi muốn khóc, lại cảm thấy
trong đầu rối loạn, Năm nay cô ta đã 45 tuổi, mất kinh cũng đã hai năm,
nghĩ đến chuyện này cô ta lại bực bội. Một lát sau, cô ta đột nhiên giận cho đánh mèo muốn trút lên Trương Cúc Phương.
Vì thế cô ta nhanh chóng ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Trương Cúc Phương. Cách cửa có thể nghe thấy tiếng cười của Trương Cúc Phương và Diêu Viễn Qua.
Minh Lan gõ cửa, khóe miệng nhếch lên: “Viễn Qua, quán bar có một số việc, em muốn nói với anh.”
Diêu Viễn Qua “ừ” một tiếng, nghe tiếng động đứng dậy ngay. Một lát sau cửa
mở ra, Trương Cúc PHương không dám làm trái ý cô ta, chỉ cười lạnh nhìn
cô ta. Minh Lan làm như không nhìn thấy, đi cùng Diêu Viễn Qua trở về
phòng mình.
Tối nay, Diêu Viễn Qua ngủ ở phòng Trần Mai. Tuy năm
nay đã gần 50, nhưng cơ thể ông ta cường tráng, chăm sóc rất tốt, chỉ
cần hưng phấn có thể giày vò phụ nữ mạnh mẽ trên giường. Chờ đèn từ
phòng Trần Mai tắt, dựa theo quy củ của Diêu Viễn Qua, tất cả những
phòng khác mới cùng tắt đèn. Diêu Viễn Qua cảm thấy như vậy rất tốt, mới có bộ dáng của một đại gia đình.
Đêm đó, ngủ yên ổn nhất chính là bà hai Minh Nguyệt. Cô ta ôm con mình, nằm trên chiếc giường lớn, khe khẽ kể chuyện cho con.
Năm ấy cô ta 20 tuổi, gả cho Diêu Viễn Qua, vẫn là lúc tuổi còn trẻ ngây
thơ, tính cách đơn thuần. Khi đó tình hình trong nhà đã không tốt, nhà
máy luôn thua lỗ. Cô ta đến nhà máy của anh rể làm thuê, thường xuyên
qua lại, thấy rất nhiều chuyện. Cô ta lạc nhịp tim với anh rể thành thục ổn trọng, nhưng lúc đầu cũng chưa có suy nghĩ gì không an phận. Song
sau đó chị gái tâm sự với cô ta, cha mẹ thở dài nói với cô ta: “Hiện tại gia sản của Viễn Qua phải đến mấy chục triệu. Chị con lại không sinh
được con cái, bằng cấp của con không cao, diện mạo cũng không bằng chị,
cũng không biết tương lai sẽ ra sao, gả cho một thanh niên không ổn định bên ngoài, chẳng bằng…”
Tất ca mọi người đều cảm thấy như vậy là hợp lý, vì thế cô ta cũng nghĩ như vậy. Ngày đó kết hôn, Diêu Viễn Qua
tổ chức hai bàn tiệc rượu trong nhà, không mời người bên ngoài, cũng
không lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Điều duy nhất khiến cô ta lo lắng là chị gái tức giận, nhưng chị lại ở trên bàn rượu, nở nụ cười nói: “Em
gái ngốc, sao chị lại tức giận chứ?”
Sau đó có một lần, cô ta nhìn thấy vết thương đỏ au trên cánh tay chị gái, cũng không dám hỏi nhiều.
Sau đó thoáng chốc nhiều năm như vậy đã trôi qua.
Dường như cô ta cũng sống rất tốt, không cần ra ngoài làm việc, Diêu Viễn Qua cho rất nhiều tiền, nhà máy trong nhà cũng được ông ta tiếp nhận, cứu
sống. Cô ta lại sinh cho ông ta đứa con duy nhất. Sau này tất cả mọi thứ trong nhà này, không phải là của con cô ta sao?
Chỉ là không nghĩ tới, sau đó còn có những người khác, hơn nữa càng không có dấu hiệu ngừng lại.
Diêu Viễn Qua càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, càng ngày càng nghiêm
khắc. Mới đầu chỉ nghe nói thường xuyên ở chỗ Trương Cúc Phương, sau đó
để cho cô ta chuyển vào ở.
Ngày đó, Minh Nguyệt không ngừng khóc. Chỉ là khóc xong thì thôi, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của người
đàn ông này, cô ta không dám, cũng không thể cãi lại.
Sau đó, lại tới Triệu Hà và Trần Mai. Hai người xuất thân từ nông thôn, làm thuê cho ông ta.
Thực ra nghĩ lại cô ta cũng không khác gì bọn họ, đều là những người hai bàn tay trắng, ông ta có thể cho bọn họ tất cả: tiền bạc, an ổn, gia đình,
một người chồng đủ để nương tựa. Còn yêu cầu duy nhất của ông ta đối với bọn cô chính là chia sẻ mà thôi.
Sau đó, Diêu Viễn Qua cũng không lấy thêm những người khác nữa.
Có chơi đùa thì cũng không giữ lại lâu bên người. Có lẽ là vì đã thực sự già rồi.
Tuy rằng Minh Nguyệt mới ba mươi mấy tuổi, nhưng hiện tại cô ta không muốn
tranh, không muốn quản gì hết. Cô ta chỉ không ngừng ngóng trông đứa con khỏe mạnh trưởng thành, còn chuyện giữa ông ta và bọn họ, Minh Nguyệt
không bao giờ muốn để ý đến nữa.
Chỉ là khi cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời trong viện, bốn phía âm u giống như miệng giếng. Thỉnh
thoảng cô ta sẽ bật khóc trong đêm khuya, cuối cùng cô ta biết mình vẫn
không thể trốn thoát được. Nhà họ Diêu chỉ
là một góc khuất trong xã hội phồn hoa, mạng lưới đen tối, còn cô ta cũng chỉ là một con mồi trong
mảnh lưới đó mà thôi.
Hôm sau trời sáng cảnh sát mới đến gõ cửa.
Một người giúp việc ra mở cửa, cảnh sát mặc đồng phục mang theo nhân
viên y tế mặc áo blouse trắng, cười điềm đạm: “Xin chào, chúng tôi là
người ở Cục cảnh sát thành cổ. Vụ án giết người mấy hôm trước có liên
quan đến nơi này, cần mọi người giúp đỡ.”
Sau đó, Trần Mai khẽ gọi Diêu Viễn Qua tỉnh dậy, nói: “Ông xã, cảnh sát đến.”
Diêu Viễn Qua đang nằm cuộn tròn tận cùng bên trong giường, mở mắt ra: “Tới làm gì?”
“Nói là có liên quan đến chuyện người khách chết mấy ngày trước.”
Diêu Viễn Qua im lặng trong chốc lát, ngồi dậy: “Có nói là chuyện gì không?”
Trần Mai gật đầu, lộ ra vẻ mặt kì quái: “Nói người chết kia có thể có bệnh
truyền nhiễm, cần kiểm tra cho mọi người ở trong khách sạn để tiêu độc.”
“Bọn họ có muốn vào trong đại viện không?”
Trần Mai nở nụ cười, lắc đầu: “Không cần, chúng ta ra ngoài tiền viện là được rồi.”
“Đi thôi.” Diêu Viễn Qua gật đầu, “Em đi trước ứng phó một chút, bảo bọn họ làm theo lời dặn của cảnh sát. Một lát nữa anh qua.”
Cách thức điều tra án công khai không tuân thủ theo quy củ như vậy cả thành
cổ này có lẽ cũng chỉ có cảnh sát lưu manh Phương Thanh làm. Điền bảng
biểu, kiểm tra nhiệt độ nghe nhịp tim phổi, lại khử độc ở hai tay. Bên
Diêu Viễn Qua vô cùng phối hợp, cảnh sát làm việc vô cùng thân thiết
nhiệt tình, còn Diêu Viễn Qua từ xưa đến nay nho nhã ôn hòa, mọi người
cười nắm tay, đều để lại hết dấu vân tay.
Còn năm người giúp việc trong viện, có ba người đi mua đồ ăn. Để tránh tỏ ra quá gấp rút, vì
thế chờ sau khi bọn họ trở về lại đến tiếp nhận “tiêu độc”.
Phương Thanh sai người nhanh chóng nắm chặt thời gian đối chiếu dấu vân tay,
đồng thời xúc tiến tìm kiếm hung khí, cùng với nhóm cảnh sát bên Phó Vĩ
tiếp tục điều tra sâu thêm.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vốn chỉ có
nghĩa vụ hỗ trợ phá án, nên vô cùng nhàn rỗi. Giản Dao thuận miệng hỏi
anh: “Có nắm chắc không?” Hỏi xong lập tức đổi ý.
Quả nhiên Bạc
Cận Ngôn khẽ cười: “Câu hỏi này của bà Bạc không dễ trả lời, dù sao anh
không rõ cảm giác ‘không nắm chắc’ là dạng như thế nào.”
Giản Dao: “… Coi như em chưa hề hỏi đi.”
Buổi chiều thời tiết tốt, thậm chí Bạc Cận Ngôn còn mang cô ra ngoài đi dạo
một vòng. Trời cao mây trắng, thành cổ lâu đời. Hai người đi dọc theo
bức tường thành cổ, đi được hơn nửa vòng, sau khi cả người đổ mồ hôi,
lại vào nhà hàng bên cạnh đó ăn một bữa ngon miệng.
Sau đó đi ra
bên hồ, tìm bãi lau sậy, thuê cần câu cá. Bạc Cận Ngôn chui vào dưới một gốc cây đọc sách, bộ dáng trí thức cao quý phong độ. Giản Dao nhìn chằm chằm mặt nước, thấy cần câu nặng, lập tức kéo lên. Thấy một con cá mắc
câu, cô thò tay ra muốn bắt, Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh vỗ tay tán thưởng:
“Giản Dao của anh thực sự rất giỏi.”
Giản Dao lườm anh: “Đừng nói nhảm, mau bắt cá.”
Bạc Cận Ngôn giơ tay ra muốn bắt, nhưng đây không phải là sở trường của
thần thám. Con cá kia thực sự rất trơn, bắt mãi không được, Giản Dao
nhanh chóng bỏ cần câu xuống, đi qua hỗ trợ. Bờ ruộng vốn hẹp, Giản Dao
nhất thời đứng không ổn định, suýt chút nữa ngã xuống nước. Bạc Cận Ngôn nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy cổ cô, còn cô ôm lấy cá.
Giản Dao khẽ thở ra, còn anh không buông tay mà khẽ “hừ” một tiếng, trong ánh sáng trời chiều, tựa đầu lên vai cô.
“Sao vậy?” Giản Dao nũng nịu hỏi.
“Giản Dao, anh cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc.” Anh thấp giọng nói.
Tim Giản Dao run lên, khẽ đáp: “Em cũng vậy.”
“Có lúc anh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, có lúc lại cảm thấy quá
chậm.” Anh nói, “Có lúc anh không rõ tại sao tình cảm của con người luôn dao động, đây là quy luật tâm lý tự nhiên, anh ở lâu với Phó Tử Ngộ cảm thấy phiền, nhưng tại sao hai năm nay, mỗi giây mỗi phút ở bên em, anh
đều cảm thấy cảm xúc dâng trào?”
Giản Dao nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời, đáp: “Bởi vì…”
Thầm thám thông suốt mọi chuyện, lại vẫn không hiểu được sự bí ẩn của tình yêu.
Cô đặt cá vào trong bùn, ngẩng đầu hôn anh.
Bởi vì anh là Bạc Cận Ngôn độc nhất vô nhị trên đời này. Chỉ có anh cả đời
sẽ giống như đứa trẻ yêu tất cả mọi thứ thuộc về người mình yêu.
Em thật may mắn biết bao được làm người yêu của anh.
Hai người quay về khách sạn thì trời đã tối. Không ít phòng đã tắt đèn, nhân viên lễ tân mệt mỏi tựa vào góc chơi điện thoại.
Vừa đi vào sân, Giản Dao đã nhận được điện thoại của Phương Thanh. Giọng nói của anh ta không nghe ra chút cảm xúc nào:
“Đã có kết quả đối chiếu vân tay.”