- "Em gọi tên tôi lớn thế làm gì? Cũng đâu phải là lần đầu gặp nhau." Anh nâng mí mắt lên ngước nhìn, vừa nói vừa lấy tay xoa xoa lỗ tai của mình như muốn tỏ thái độ bất mãn trước sự ngạc nhiên quá mức của cô.
Hắn cảm thấy rất hứng thú trước sự mất bình tĩnh này của cô, không biết từ lúc nào mà hắn trở nên vô cùng thoải mái khi đối diện với cô, không còn vẻ lạnh lùng hay cô độc một mình nữa.
Dĩ Du có cảm giác trên đỉnh đầu mình có nhiều con quạ đen bay qua, cô thắc mắc tại sao mình lại cứ bị tên điên này đùa cợt ném qua ném lại: "Anh gọi tôi làm gì?" Vẻ mặt vô cảm, cô lấy lại sự trấn tĩnh của mình, tự nhủ đây là công việc, hắn sẽ không làm gì quá đáng.
- "Em căng thẳng thế làm gì? Tôi cũng đâu phải ma cà rồng thích hút máu?"
- "Anh..." Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Có lẻ thấy cô thực sự tức giận, Mặc Thiên thôi không trêu chọc cô nữa. Hắn ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, hơi nâng mắt: "Hôm nay về sớm, tối tôi đến đón em."
Tên này có thể nói rõ hơn không? Đón cô làm gì? Chúng ta không hề thân nhau? Có phải đầu anh ta bị úng nước rồi không?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, anh tốt bụng bồi thêm một câu: "Tối nay tôi có buổi tiệc phải tham gia, em về sớm chuẩn bị, 7 giờ tôi đến đón em. Còn gì thắc mắc nữa không?"
Dĩ Du cắn răng để kìm chế ý nghĩ muốn xông lại đập hắn một trận: "Không." Nở cụ cười nhẹ nhàng rồi quay người ra thằng. Còn không quên đóng cửa cái "rầm".
Mặc Thiên ngước mặt nhìn cô, cười khổ lắc đầu. Không biết phải chinh phục nha đầu này như thế nào.
***
Buổi trưa, cái nắng gay gắt làm con người ta cảm thấy khó chịu. Vừa đặt chân ra khỏi cửa công ti, Dĩ Du nhận được điện thoại, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình, bất giác cô cảm thấy lo lắng.
- "Alo, bác sĩ Ngô, có phải mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi không?" Cô nắm chặt điện thoại trên tay để che giấu sự bất an của mình.
Người đàn ông bên kia im lặng trong giây lát rồi trả lời: "Nếu tiện thì đến đây rồi nói."
Mang tâm trạng bất an đến bệnh viện, Dĩ Du không khỏi khống chế được sự lo lắng trong lòng mình, mãi khi nhìn thấy mẹ vẫn nằm đó, nhịp tim ổn định cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng, người đàn ông được gọi là bác sĩ Ngô đó ngồi trước mặt cô, nghiêm túc nói: "Cô Cẩn, bệnh tình mẹ cô lúc nãy đột nhiên trở nên xấu, nhịp tim xuất hiện tình huống đập loạn, cũng may là kịp thời cứu giúp, chứ không thì e là khó tránh khỏi rủi ro."
- "Vậy phải làm sao? Bác sĩ, xin người hãy cứu mẹ tôi, tôi xin bác sĩ." Dĩ Du lo sợ đến mức rơi nước mắt, cô sợ, sợ mẹ lại như bố cũng bỏ cô lại mà đi, lúc đó cô biết phải sống sao?
- "Chúng tôi sẽ cố gắng. Nhưng tôi khuyên nên nhanh chóng phẫu thuật, để càng lâu sẽ càng nguy hiểm."
Lê tấm thân mệt mỏi trở lại nhà, tuy bệnh tình của mẹ cô không phải hôm nay mới tái phát, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại khiến cô lo lắng không thôi.
2 giờ, thời gian từ đây đến tối còn sớm, cô thả mình lên giường rồi dần dần thiếp đi. Có lẻ cô mệt thật rồi.
Ánh chiều tà phủ xuống, mặt trời lùi đi xa nhường chỗ cho mặt trăng ngự trị. Người con gái vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng, cuộn tròn người trên giường, có vẻ như không hề nghe tiếng chuông điện thoại đang réo rít ở kia. Một lúc sau tiếng chuông cũng ngắt. Thay vào đó là tiếng chuông cửa, rồi tiếp đập cửa rầm rầm ngoài kia.
"Cạch"
- "Có chuyện gì?" Âm thanh tức giận vang lên ngay sau tiếng mở cửa, đầu tóc còn bù xù, bộ quần áo công sở lúc trưa đã thay bằng bộ đồ ở nhà