Từ xa, Nhâm Thiếu Hoài nhìn Bạc Cơ đang ngồi trên xích đu đung đưa nhè nhẹ, từng làn gió nhẹ thổi qua mái tóc cô mang theo mùi hoa Lan.
Bạc Cơ trong chiếc váy trắng tinh khôi khiến cô tựa như một tiên nữ.
Khung cảnh ấy thật đẹp khiến Nhâm Thiếu Hoài bất giác cười nhẹ, người con gái kia không biết từ lúc nào đã khiến anh để tâm, khiến anh ghi nhớ và giờ là khiến lòng anh bình thản
Ngắm nhìn cô một lúc lâu, anh mới từ từ bước đến, cất tiếng
" Chưa khỏi ốm mà cô ngôi đây lỡ trúng gió thì sao"
Nghe tiếng anh, cô bất ngờ quay đầu lại nhìn theo bóng dáng anh đang tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh cô
" Sao không trả lời, cô không khỏe sao"
" À, tôi khỏe...tôi đỡ nhiều rồi nên muốn ra ngoài hít thở một chút "
" Cô khỏe vậy tôi cũng yên tâm rồi"
Yên tâm sao? vậy yên tâm rồi thì anh sẽ không quan tâm cô nữa sao, chẳng lẽ để được gần anh cô phải ốm đủ 355 ngày sao, nghĩ cũng thật nực cười, Bạc Cơ co trên thương trường không gì làm khó cô, không thủ đoạn nào mà cô chưa dùng, ấy vậy mà với anh, chẳng lẽ cô lại chùn bước sao, đương nhiên là không rồi, cô còn chưa chiến đấu mà.
Chẳng qua mấy ngày vừa rồi do sốc tinh thần nên cô hoãn binh thôi, giờ khỏe lại rồi xem cô phản công đây
" Nhâm Thiếu Hoài, anh nói anh đã có người mình thích sao"
Bất ngờ nghe Bạc Cơ hỏi vậy, Nhâm Thiếu Hoài có chút khó trả lời nhưng ngay lúc này đây anh không thể nói với cô là anh còn đang phân vân về tình cảm của mình, lại càng không thể nói anh hình như đang động lòng với cô, anh tự biết thân phận mình, chỉ là một nhân viên kĩ thuật nghèo sao có thể mơ tưởng trèo cao chứ, nên anh đành dối lòng
" Phải "
Bạc Cơ hít một hơi dài, đứng dậy khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng anh, dõng dạc tuyên bố
" Anh không được thích cô gái ấy nữa"
" Bạc tổng, cô đang nói gì vậy?".
Nhâm Thiếu Hòa cũng đứng bật dậy, sững sờ trước lời nói của cô
" Tôi nói anh không được thích cô gái đó nữa"
" Tại sao chứ?"
" Vì tôi thích anh...à không...giờ phải là yêu mới đúng, phải..Nhâm Thiếu Hoài, tôi yêu anh rồi"
lấy hết nghị lực tỏ tình với anh, Bạc Cơ bên ngoài thì tỏ vẻ cứng rắn, nhưng trái tim cô thì dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, cô nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi.
Ấy vậy mà tên Nhâm Thiếu Hoài ngô ghê kia lại trả lời một câu lãng xẹt
" Bạc tổng, cô vẫn còn ốm sao hay bị trúng gió rồi, để tôi đi lấy thêm áo cho cô?"
Nói rồi anh quay lưng bước đi như để chạy trốn khỏi tình huống trớ trêu này nhưng chưa đi được mấy bước anh đã bị một vòng tay mềm mại ôm chặt, anh còn cảm nhận rõ sự mềm mại ấm áp sau lưng mình, sau đó là giọng nói êm dịu pha chút nghẹn ngào của cô
" Đừng đi, cũng đừng ngoảnh lại, anh chỉ cần nghe em nói thôi"
"