Anh chầm chậm mở mắt ra, nhìn xung quanh liền biết mình đang ở bệnh viện, chợt anh ngồi bật dậy, la lớn
" Bạc Cơ..."
" Em đây".
Tiếng cô dịu dàng vang lên ngay bên cạnh, tay cô vẫn nắm chặt tay anh
Nghe giọng cô, thấy cô vẫn còn hiện diện bên cạnh, anh liền ôm chầm cô vào lòng, khóc thút thít như trẻ con
" Là em thật sao, có phải anh đang mơ không....huhuu"
" Là em thật, nguyên vẹn không sứt mẻ miếng nào"
" Huhuuu....anh sợ quá....anh sợ mất em"
" Ngoan...đừng khóc....em đây...."
Ôm cô khóc chán anh mới ngoan ngoãn buông cô ra, kéo cô ngồi đối diện với mình, nhìn cô kiểm tra một lượt thấy không sao mới an tâm
" Em không sao thật mà, em không có đi chuyến bay đó"
" Hức....vậy mà doạ anh sợ chết khiếp"
" Thật ra là em đã lên máy bay nhưng lại xuống"
" Sao vậy?"
" Vì...vì em nghi mình có thai, lên ngửi thấy mùi cơm thịt kho khiến em buồn nôn, với lại em trễ hơn hai tuần rồi, vui quá nên em xuống đi mua que thử luôn và kết quả là....Vân Hoạ sắp có em rồi...hihii"
Gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên trái ngược với anh cứ đơ ra nãy giờ
" Trác Vỹ, Trác Vỹ, anh sao vậy, anh không vui sao"
Bất chợt, lại một dòng nước mắt nữa chảy dài trên mặt anh
" Ôi trời, anh sao thế"
" Anh...anh hạnh phúc quá vợ ơi".
Anh run run ôm cô mà trả lời
" Làm em hết hồn tưởng anh bị sao"
Anh siết chặt cô lòng, nghẹn ngào nói
" Vợ ơi....lần mang thai này của em có Nhâm Thiếu Hoài anh ở cạnh rồi, anh sẽ chăm sóc em và các con thật tốt"
" Dạ....hả...anh vừa nói....Nhâm Thiếu Hoài"
Cô thoát khỏi vòng tay anh, tròn xoe mắt nhìn anh vì trước nay anh chưa bao giờ tự gọi mình là Nhâm Thiếu Hoài
Anh nhìn cô mỉm cười gậy đầu, dáng vẻ điệu bộ thân thiện này không lệch đi đâu được, Nhâm Thiếu Hoài đã quay trở lại
" Anh nhớ ra hết rồi"
Nghe vậy, cô bật khóc ôm lấy anh, cuối cùng cô