Tia sáng từ ánh đèn đường xuyên qua cây ngô đồng tạo thành một cái bóng trên mặt đất, đó là hương vị của ban đêm. Khương Nhạn Bắc cách Thẩm Nam khoảng mười mấy mét, nhìn thấy cô đi được không bao lâu, liền đứng lại dưới tán của một cây dong, tò mò xem xem gốc rễ của những chòm râu quai nón, sau đó đi vòng quanh thân cây đại thụ một vòng, giơ điện thoại chụp một tấm hình.
Rời khỏi cây dong, cô tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, chuyển qua một góc đường. Ven đường có một ca sĩ lang thang, đang đàn hát những dân dao về tình yêu và lý tưởng. Đó là một người đàn ông còn rất trẻ, tóc rất dài, không nhìn rõ mặt mũi, hát cũng không tính là hay cho lắm, nhưng mỗi một ca từ đều mang theo cảm giác tang thương. Những người đi đường đều đang vội vã, không có mấy người dừng lại trước mặt anh ta nghe một hai câu, chỉ có Thẩm Nam đứng một hồi, đợi đến khi anh ta hát xong một bài, lấy mười đồng trong ví tiền ra bỏ vào hộp ghita, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi được thêm mười mấy mét, đi qua một cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đổ xuống, lối đi bộ lại càng lộ ra vẻ vắng lặng, cơ hồ là không có một người qua đường nào. Mà hình như Thẩm Nam lại không hề hay biết đến điều này.
Đúng lúc này, sau lưng Khương Nhạn Bắc thấy một cơn gió mạnh lướt qua người, chờ khi lấy lại tinh thần, anh nhìn thấy một người đàn ông nhỏ gầy vọt tới sau lưng Thẩm Nam, một tay đẩy người cô, nhanh chóng cướp đi túi xách trên vai cô, rồi co cẳng chạy về phía trước.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngoại trừ một tiếng kêu lên từ phản xạ có điều kiện khi bị đẩy ngã xuống đất ra, Thẩm Nam vẫn chưa xác định được là có chuyện gì xảy ra. Đau đớn từ bàn tay và đầu gối truyền đến mới khiến cô miễn cưỡng lấy lại được tinh thần, mình bị giật mất túi xách.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng tên cướp kia chạy đi, đang muốn đứng lên đuổi theo, cánh tay được một bàn tay mạnh mẽ khác nắm chặt, tạo chỗ dựa cho cô đứng lên.
"Có sao không?" Người qua đường tốt bụng nào đó hỏi, giọng nói có chút quen tai.
Thẩm Nam lắc đầu, nhưng đau rát từ lòng bàn tay vẫn khiến cô hít mấy hơi lạnh.
Khương Nhạn Bắc buông bàn tay đang đỡ cô ra, nhìn cô một cái, lại nhìn về bóng người đã sớm biến mất đằng trước, nói: "Chờ một lát, tôi đuổi theo lấy lại túi xách cho cô."
Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Thẩm Nam đến giờ vẫn còn hơi mơ màng, mãi đến khi bóng lưng của người tốt bụng nào đó biến mất sâu trong bóng đêm, cô mới nhận ra rằng người này là Khương Nhạn Bắc.
Lúc đầu nhịp tim đập chậm mất vài nhịp, giờ lại thình thịch nhảy dựng lên.
Cô cũng không lo đến bàn tay có chảy máu hay không, đầu gối có đau đớn gì hay không, cô cũng tranh thủ co cẳng đuổi theo. Cuối cùng tốc độ vẫn chậm hơn một chút, chờ đến khi chạy đến, Khương Nhạn Bắc đã tóm được tên giật túi xách kia, cái túi xách nhỏ nhắn đã quay trở về bàn tay anh.
Người đàn ông giật túi này nhỏ gầy, cánh tay bị Khương Nhạn Bắc tóm chặt vòng ra sau lưng, liền hoàn toàn không thể động đậy, đang ăn nói khép nép xin tha, thanh âm kia cũng run rẩy dữ dội hơn, nghe giống như sắp khóc, có lẽ không phải là người trong nhóm tội phạm gây án nào.
Thẩm Nam thấy thế nhẹ nhàng thở ra, đi tới.
Khương Nhạn Bắc quay đầu nhìn lại cô một cái, tiện tay đưa túi xách qua: "Xem xem còn thiếu cái gì không?"
Cái túi xách này như một cái ví nhỏ, lúc ra cửa Thẩm Nam chỉ để điện thoại, ví tiền và khăn tay trong này, mở ra liếc mắt là thấy ngay, cô lắc đầu: "Không thiếu."
Khương Nhạn Bắc nói: "Gọi 110 đi."
Thẩm Nam gật đầu, mắt nhìn người đàn ông nhỏ gầy bị bặt lại kia, lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát. Người đàn ông kia lập tức quỳ thẳng xuống đất: "Cầu xin hai người đừng báo cảnh sát, tôi biết sai rồi. Nếu không phải bởi vì tốt nghiệp rồi đến thành phố B tìm việc làm, hai tháng trôi qua đều không tìm được, trên người tôi ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, tôi sẽ không nhất thời xúc động mà làm việc phạm pháp như thế này."
Cánh tay Thẩm Nam chuẩn bị gọi điện thoại dừng lại, lại nhíu mày nhìn người đàn ông nước mắt chảy ròng ròng. Lúc này cô mới nhìn rõ, người này cũng chỉ tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, ngoại hình nhã nhặn, không có gì khác lắm so với nam sinh đại học, cũng không có chút gì giống với mấy tên đầu đường xó chợ.
Khương Nhạn Bắc không có chút thay đổi nào, thanh âm lạnh lùng nói: "Những lời này giữ lại rồi nói với cảnh sát đi."
Người đàn ông dùng cánh tay còn lại, với lấy túi văn kiện cũ rơi trên đất, lấy ra một đống giấy tờ: "Tôi không lừa hai người, đây là CV và giấy tờ của tôi. Đã hai ngày nay tôi không ăn
được miếng cơm nào, vừa rồi thật sự đói lả, mới nhất thời xúc động."
Ánh mắt Thẩm Nam rơi vào những trang giấy đó, mượn ánh đèn đêm thấy rõ mấy chữ tóm tắt lý lịch. Năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, chuyên ngành triết học của trường đại học nào đó.
Một sinh viên chuyên ngành ít cơ hội việc làm mà lại không có sở trường, xông xáo đến nơi đô thị rộng lớn với những tòa nhà cao lớn, có lẽ lúc đầu đến đây có mang theo những ước mơ hoài bão, nhưng hiển nhiên hiện thực còn tàn khốc hơn rất nhiều so với lý tưởng.
Cô nhớ lại lúc nhà xảy ra chuyện, tự bản thân cô phải đi kiếm việc làm, khi đó cũng gặp phải khó khăn trắc trở, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra. Trên đời này có quá nhiều người có cuộc sống không dễ dàng gì, cô cũng vậy, mà người trẻ tuổi trước mắt này cũng thế.
Cô nghĩ nghĩ, thu điện thoại di động lại, nói: "Thôi bỏ qua đi, dù sao cũng không mất mát gì."
Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn về phía cô, xác định cô thật sự nghiêm túc, do dự một chút, cũng buông lỏng cánh tay của thanh niên đó ra.
Cậu thanh niên đó cúi đầu nói cám ơn liên tục, tay chân luống cuống nhặt lại những giấy tờ trên đất, lảo đảo đi về phía trước, có lẽ thật sự do hai ngày nay chưa ăn cơm, thân thể nhỉ gầy đó nhìn qua giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mắt Khương Nhạn Bắc vẫn nhìn theo bóng lưng đó trong bóng đêm, nói: "Có lẽ hắn ta cố ý nói dối, nói không chừng ra khỏi con đường này lại lặp lại chiêu cũ."
Thẩm Nam cũng đang nhìn người kia: "Nếu như anh ta nói dối, nhốt vào trong đó mấy ngày rồi thả ra cũng sẽ tái phạm. Nếu như thật sự là một người trẻ tuổi đi đến bước đường cùng mà nông nổi nhất thời, chỉ như vậy mới để cho anh ta có một sự lựa chọn mới." Dừng một lát, cô lại thấp giọng bổ sung: "Người rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, nếu không làm sai chuyện gì, rất khó."
Sau khi nói xong câu này, cô quay đầu đối diện với Khương Nhạn Bắc, phát hiện sắc mặt không nhìn rõ biểu cảm của anh đang nhìn cô, đôi mắt đen dưới ánh đèn đêm thâm trầm như nước.
Thẩm Nam hơi mất tự nhiên nhìn qua nơi khác, thấp giọng nói: "Vừa rồi cảm ơn anh đã lấy lại túi giúp tôi."
Khương Nhạn Bắc nhàn nhạt nói: "Đúng lúc tản bộ đi ngang qua, tiện tay thôi." Lại liếc mắt nhìn người đàn ông đang run rẩy sắp biến mất kia, nói: "Cô chờ một chút."
Thẩm Nam ngơ ngác nhìn anh đi về phía người đàn ông kia, người kia vóng dáng thấp bé đi cũng chậm rãi, anh không bao lâu liền đuổi kịp, mở miệng gọi người kia lại. Người kia dường như cho rằng anh đổi ý muốn bắt anh ta lại, thân thể lại cúi thấp hơn vừa rồi, nhưng mà cũng không chạy trốn, thành thành thật thật đứng im đó chờ anh.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, Thẩm Nam không nghe rõ anh nói cái gì với hắn ta, chỉ thấy dưới ánh đèn mơ hồ, anh rút ví tiền trong túi ra, lấy mấy tờ tiền đưa cho người đó. Người đàn ông đó cúi đầu thật sâu với anh mấy lần.
Thẩm Nam nhìn anh quay người trở lại, bởi vì ngược sáng, nên cô không nhìn rõ nét mặt anh, chỉ cảm thấy thân thể mạnh mẽ rắn rỏi như thế, trong màn đêm trăng thanh gió mát như này, bỗng nhiên lại trùng trùng điệp điệp với hình bóng của người cô đã từng thích.
Trái tim cô lại đập nhanh hơn vài nhịp một cách khó hiểu.
Chỉ là trái tim loạn nhịp như vậy cũng không kéo dài được trong bao lâu, sau khi Khương Nhạn Bắc đi tới, nhìn cô một cái, bỗng nhiên lạnh giọng trách cứ: "Cô đã lớn như thế rồi, tại sao một chút ý thức về sự an toàn của bản thân cũng không có? Đã muộn như vậy, lại còn ở một thành phố lạ lẫm, lại dám đi lung tung một mình!"
Thẩm Nam bị khiển trách đến sững sờ, lại cảm thấy giọng điệu này có chút quen thuộc. Cô nhớ tới khoảng thời gian ngắn ngủi hai người gặp nhau năm đó, anh cũng giáo huấn cô như vậy, không chỉ một lần.
Những lý lẽ răn dạy đương nhiên của anh, khiến cô không thể nào vặn lại.
°°°°°°
Vee: sau chương này mình rút ra được 2 điều khá quan trọng. 1 là "miếng ăn là miếng nhục" is real. 2 là.... ewwww ơi sau này mình là thất nghiệp thật thì làm sao bây giờ:<<