Cô cảm thấy Lý Tư Duệ như một loại pizza cao cấp, mỹ vị thượng hạng, mặc dù không phải thứ cô thích nhưng bày trước mặt người luôn nuốt thức ăn khó nhai như cô, có thể nói rất hấp dẫn.
Mà Khương Nhạn Bắc thì lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô, là nồi lẩu cá cô thích ăn nhất, nhưng người bên cạnh nhắc nhở cô, ăn ngon thì ngon nhưng không dành cho cô.
Hai cách liên tưởng này khiến Thẩm Nam đều cảm thấy buồn cười, cũng khẽ cười một tiếng.
Lý Tư Duệ quay sang hỏi kỳ quái: "Sao vậy?"
Thẩm Nam nhìn miếng pizza lớn này một chút, lắc đầu: "Không có gì."
Lý Tư Duệ khẽ cười: "Anh thấy tiệm hoa nhà em kinh doanh khá thuận lợi, chú Thẩm trời sinh đã biết làm ăn, con gái cũng xem ra đã được chân truyền. Không chừng qua hai năm, sự nghiệp tiệm hoa nhỏ của em có thể lập chi nhánh, Thẩm thị có thể Đông Sơn tái khởi rồi."
Thẩm Nam bật cười: "Có lời này của anh là được, gì mà Đông Sơn tái khởi chứ. Em không mong điều đó, chỉ là kiếm chút chuyện cho ba làm, ở trong nhà suốt đoán chừng ông ấy sắp điên rồi."
"Không sao, mọi thứ từ từ sẽ đến, mấy năm gian nan nhất em cũng vượt qua được, về sau sẽ tốt hơn."
Ngược lại cô rất tán thành với ý này, thời gian gian nan nhất đã qua, chí ít cũng phải lo đến kế sinh nhai. Cô xem như gần đây bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây, một khi no bụng bắt đầu nghĩ đến thứ khác.
Sau bốn mươi phút, xe đã đến điểm đích.
Khách hàng là một phú nhị đại nhỏ, sợ sự kinh hỉ bại lộ trước bạn gái nên lúc đang ăn bữa tối cùng bạn gái, nhận được tin nhắn của Thẩm Nam đã lấy cớ đi WC để lấy hoa.
Lý Tư Duệ là người thích náo nhiệt, thấy bó hoa quá lớn nên nhiệt tình đề xuất hỗ trợ, ôm bó hoa sung sướng vào nhà hàng của phú nhị đại, để Thẩm Nam ở trong xe chờ anh.
Không bao lâu, cô một mình chán nản trong xe nhìn cách một tấm kính có một thân ảnh quen thuộc lướt qua, đi đến bên cạnh một chiếc xe.
Thực sự thì không phải một người mà là hai người. Nhưng cô chỉ biết đến thân hình cao lớn kia, người phụ nữ đi cạnh anh, cô không nhận ra, hơi quen tựa như đã từng gặp.
Trong tay Khương Nhạn Bắc ôm một con chó Akita cỡ vừa, đi bên cạnh phụ nữ trẻ đẹp, vừa đi vừa sờ đầu chú chó.
Thẩm Nam chưa từng nghe nói qua Khương Nhạn Bắc có nuôi chó, hiển nhiên đó là chó của người phụ nữ kia.
Đến bên cạnh xe, anh đưa con chó trong tay cho người phụ nữ ôm, thay cô mở cửa ghế phụ lái, chờ người ngồi xuống rồi chui vào ghế lái, tựa như phong độ thân sĩ thường ngày của anh.
Thẩm Nam ngồi trong xe Cayenne của Lý Tư Duệ, yên lặng nhìn chiếc xe màu đen đi vào màn đêm, sau một hồi run lên cô mới hồi phục tin thần, sau đó tự giễu cười khẽ.
Cô sao lại sinh ra ảo giác "Khương Nhạn Bắc đối xử đặc biệt với mình" chứ? Lúc trước anh năm lần bảy lượt hỗ trợ cô, đơn giản là vì có sự dạy dỗ tốt cùng phẩm chất tốt.
Nếu nói đặc biệt, đó chính là ngày lễ tình nhân sẽ ra ngoài cùng người phụ nữ và thú cưng.
Quảng trường nhỏ xa xa có tiếng hét cổ vũ, cô kéo cửa kính xuống nhìn, trên màn hình của quảng trường đang hiện một hàng chữ: Băng Băng, anh yêu em, gả cho anh được không?
Trong sân rộng lớn, một người đàn ông ôm đóa hoa hồng đỏ, giơ chiếc nhẫn quỳ gối xuống trước mặt cô gái. Cô gái kích động che miệng, khoảng cách khá xa nhưng Thẩm Nam tựa hồ thấy được giọt nước mắt của cô gái.
Đây là chuyện thường tình trong ngày lễ, nhất là chuyện cầu hôn cũ rich này, nhưng trai thanh gái lịch trong thành phố vẫn dựa vào chân thành làm gốc. Đại khái có thể gọi đây là tình yêu.
Lý Tư Duệ quay lại, mở cửa xe ngồi vào, cười nói: "Hôm nay thật nhiều người cầu hôn, anh đi ngang đã thấy đến mấy đôi."
Thẩm Nam nói: "Lễ tình nhân không cầu hôn thì lúc nào chứ?"
Lý Tư Duệ nhìn cô, trêu chọc: "Em nói thử lúc anh cầu hôn em, em có giống những cô gái kia, khóc hết nước mắt không?"
Thẩm Nam nghiêm mặt lại: "Em khóc là do bị dọa đến."
Lý Tư Duệ cười lớn, nổ máy xe, hời hợt nói: "Không sao, anh cho em thời gian. Một ngày nào đó, em sẽ xem anh như một người đàn ông chứ không phải anh trai."
Thẩm Nam cảm thấy lời nói của anh khá mắc cười: "Em không xem anh là người đàn ông, chẳng lẽ là phụ nữ à?" Trầm mặc lại, nói thêm, "Anh à, anh nói muốn sống cùng em vì em là người phụ nữ anh nguyện ý chân thành quan tâm lâu dài duy nhất. Nhưng nếu có một ngày, lại xuất hiện một người con gái
khác cũng khiến anh cam tâm tình nguyện, anh phải làm sao đây?"
Lý Tư Duệ nhìn cô, vẫn ung dung tươi cười: "Nam Nam, anh không phải thanh niên tuổi trẻ xúc động, anh biết mình là người như thế nào, cũng biết mình muốn điều gì. Kỳ thật anh chỉ muốn nói cho em biết, em đối với anh rất đặc biệt, cho nên anh mới muốn sống bên cạnh em."
Lần chân thành thổ lộ này của anh, mặc dù khiến Thẩm Nam có chút bất ngờ nhưng trong lòng không chút gợn sóng. Cô nhớ trước đó Khương Nhạn Bắc vô cảm nói với cô một câu lời hay ý đẹp, cô đều tâm đến rung động. Vậy đây chính là sự khác biệt của yêu và không yêu sao?
Cô nghĩ ngợi nói: "Em biết anh muốn điều gì, đó là vì anh đã trải qua quá nhiều rồi. Mà em cũng chẳng có kinh nghiệm gì, em sợ về sau em sợ hối hận."
Lý Tư Duệ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Không sao, em muốn kinh nghiệm gì, anh đều có thể cho em."
"Anh..."
"Được rồi, anh không ép em, anh biết hiện tại em xem anh là anh trai, chúng ta từ từ sẽ tốt."
***
Phía bên đây, Khương Nhạn Bắc đưa Lý Giai Nhiễm đến cửa chung cư, thay cô mở cửa xe.
Lý Giai Nhiễm ôm thú cưng xuống xe, nói: "Hôm nay thật quá phiền anh. Lúc ăn cơm nghe đến Bối Bối nôn ra máu, chút nữa đã hù chết tôi. May mà đến bệnh viện kịp, nếu không thì không biết đã xảy ra chuyện gì."
Khương Nhạn Bắc nói: "Không cẩn thận ăn một mảnh thủy tinh, lấy ra là được, về chăm sóc hai ngày sẽ hồi phục nhanh thôi."
Lý Giai Nhiễm ừ một tiếng, thấy anh nhìn đồng hồ, dò xét hỏi: "Tối nay anh có việc sao?"
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Còn có chút việc."
Lễ tình nhân có việc, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều. Lý Giai Nhiễm cười không mấy tự nhiên: "Vậy tôi không trễ anh nữa, tóm lại tối nay cực kỳ cảm ơn anh."
"Không có gì." Khương Nhạn Bắc đáp ngắn gọn, không nhìn cô nữa, trực tiếp quay người lên xe.
Tâm tình anh cực kỳ bực bội, vừa nãy đã nhịn một đường, khó lắm mới không biểu lộ trước mặt Lý Giai Nhiễm, dù sao cô ấy cũng vô tội.
Đêm nay anh dự định đến thăm tiệm hoa của Thẩm Nam, không nghĩ đến vừa mới ra cửa thì bị Khương Chi Minh và Tống Sầm gọi về đi dự tiệc.
Anh không hứng thú với những bữa tiệc dối trá của vợ chồng Khương, nhưng cũng không định cứng cỏi với ba mẹ, suy nghĩ chút cũng đi rồi tìm một cớ nào đó để rời khỏi.
Đó là một bữa tiệc tụ hội của mấy gia đình, trong đó có nhà của Lý Giai Nhiễm. Trong tiệc, mấy người lớn đều tự ghép đôi nam nữ này, Khương Nhạn Bắc dù phản cảm nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng giải thích.
Ngay lúc anh chuẩn bị tìm cớ để đi, Lý Giai Nhiễm bỗng nghe điện thoại của ba mẹ, thú cưng của cô vô cớ nôn ra máu. Lý Giai Nhiễm không có tài xế nên Khương Nhạn Bắc lúc đầu định bỏ chạy lại thuận lý thành chương bị ba mẹ sai khiến làm tài xế.
Anh rất chán ghét việc ghép đôi của Khương Chi Minh và Tống Sầm nhưng cũng không muốn hai người mất mặt trước mọi người, lại thêm Lý Giai Nhiễm lòng như lửa đổ, anh cũng là người yêu động vật nên nén lại bất mãn, lái xe đưa Lý Giai Nhiễm và chú chó đến bệnh viện rồi an toàn trở về.
Nhưng nhẫn nại đêm nay của anh cuối cùng vẫn không thể bỏ qua như thường. Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Đầu kia truyền đến thanh âm không chút sắc thái của Khương Chi Minh: "Đã đưa Giai Nhiễm về rồi sao?"
Khương Nhạn Bắc cố gắng để thanh âm của mình ôn hòa: "Ba, về sau con không muốn tham gia bất kỳ bữa tiệc nào của hai người nữa, cũng xin ba ngừng việc ghép đôi con với Lý Giai Nhiễm, chuyện của con, con có dự tính."
Khương Chi Minh có chút không ngờ: "Ba cảm thấy Giai Nhiễm không tệ, để các con ở chung chứ không muốn con lập tức cưới người ta. Con tự có dự tính cũng tốt, nhưng dù là người phụ nữ thế nào cũng phải để ba và mẹ con xem qua."
Khương Nhạn Bắc cười lạnh, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, cũng không chào tạm biệt, trực tiếp cúp máy.