Thẩm Nam không mấy hứng thú với đồ Nhật, nhưng cơm trưa hôm nay lại cực kỳ mãn nguyện.
Từng có lúc ở trường, mỗi lần cô nhìn thấy Khương Nhạn Bắc đi cùng bạn gái, không chỉ một lần nghĩ đến làm bạn gái của anh nhất định rất hạnh phúc.
Bây giờ cô thật sự trở thành bạn gái của anh, suy nghĩ lúc trước cũng được chứng thực.
Kỳ thật chuyện anh rất quan tâm người khác cô vẫn biết. Lúc ấy ở rừng, anh không phải là người phụ trách, cũng không phải người dẫn dắt nhưng mấy ngày đó đều là nòng cốt của đoàn, dù hơi nghiêm khắc nhưng vẫn biết chăm sóc người khác.
Một người đàn ông chu toàn như vậy, là bạn trai cũng rất chu đáo cẩn thận. Lúc Thẩm Nam muốn uống nước, trong ly đã rót đầy, cô không nói ra mình thích ăn gì nhưng chỉ cần ăn vài miếng, anh sẽ nhận ra, nhẹ nhàng đặt món đó trước mặt cô.
Được người khác chăm sóc trên bữa cơm, Thẩm Nam không hiếm lạ gì, dù sao cô cũng là người được đàn ông thích thú. Nhưng Khương Nhạn Bắc khác với họ, anh không dùng lời nói để biểu đạt, chỉ im lặng làm tốt những chuyện này, tựa như đã quen thuộc.
Bữa cơm rất thỏa mãn, nhưng cũng đã kết thúc. Công ty chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi, dù cấp bậc quản lý, còn là bộ phận của Thẩm Nam, thời gian làm việc cũng khá gò bó. Nhưng cô cũng tuân thủ nghiêm ngặt, thứ nhất là không muốn kéo dài thời gian nghỉ ngơi thành thói, thứ hai là không muốn người khác nắm được cái chuôi.
Cô chưa kịp nói gì, Khương Nhạn Bắc đã nhắc nhở: "Đến giờ rồi, em đi làm đi, anh không quấy rầy em nữa, buổi tối anh gọi."
"Ừm." Thẩm Nam nhìn đôi mắt thâm trầm như nước, lưu luyến không rời.
Trở lại văn phòng, cô nhanh tiến vào trạng thái làm việc, lúc đem tài liệu đi photo, Phương Văn cũng ở đó. Nhìn cô rạng rỡ đi đên, gương mặt của cô ta có hơi ảm đạm, hiện lên vẻ u ám rồi lại ảm đạm, thấp giọng nói: "Chúc mừng giám đốc Thẩm."
Thẩm Nam không để ý: "Dù là quản lý hay giám đốc, đều chỉ là người làm công thôi."
Phương Văn mỉm cười: "Thẩm Nam, cô đang giả mù sa mưa sao? Cô dựa vào nhan sắc có thể thăng chức đến đâu? Mấy năm nữa, tuổi lớn nhan sắc chẳng còn, cô có gì khác tôi? Còn phải giãy dụa ở tại chức."
Thẩm Nam cũng cười: "Phương Văn, cô biết cô thua ở đâu không? Cô cho rằng tôi lấy được hạng mục là do tiếp tượu hay thậm chí lên giường cùng đàn ông, cho là tôi thăng chức nhanh là đi đường tắt. Nhưng cô có từng nghĩ đến, nơi làm việc thật sự muốn dùng nhan sắc, tại sao tầng cao nhất cho đến bây giờ vẫn là phụ nữ. Cô cảm thấy tôi không có thực lực, đơn giản là tôi chỉ cố gắng chăm chỉ, hoàn toàn có thể thay thế cho lý lịch tệ hại." Nói rồi đi thêm một bước, thanh âm lạnh lẽo, "Quản lý Phương, tài liệu trong tay tôi hơi gấp, phải lập tức giao cho Tần tổng, phiền cô để tôi làm trước."
Mặc dù tháng sau cô mới nhậm chức giám đốc, nhưng tin tức đã công bố, chức vị này hơn Phương Văn một cấp. Phương Văn dù không tình nguyện cũng chỉ có thể tránh sang một bên.
Đây chính là mạnh yếu được hơn ở chốn công sở, Phương Văn hiểu, Thẩm Nam cũng hiểu.
Đêm nay Thẩm Nam đi gặp khách, là phó tổng trong giới của cô. Cũng là khách hàng lớn của quảng cáo Tượng Tâm, cũng là người đầu tiên của Thẩm Nam.
Khi đó cô vừa đến Tượng Tâm, tiền lương không đến bốn ngàn, lúc ấy giám đốc Tần Lãng không muốn lãng phí tài nguyên mỹ nữ là cô, sau khi cô làm được nửa năm đã nâng cô thành trợ lý, mang theo cô đi xã giao, bắt đầu tiếp xúc với công việc.
Ngay từ đầu cô luôn giữ khoảng cách với khách hàng, đến nửa năm sau cô đã có một khách hàng mới, cũng chính là bắt đầu một mối quan hệ, chính thức đặt chân lên con đường này.
Hai công ty hợp tác đã 3 năm, cô từ trợ lý khách hàng thành giám đốc, lúc trước người cô quen biết là phó quản lý thị trường Đồng Tử Tín, bây giờ là phó chủ tịch, càng mở rộng quan hệ hơn.
Lúc ấy Đồng Tử Tín nửa thật nửa đùa theo đuổi cô, sau đó không biết tại sao anh ta biết bối cảnh của cô, trở thành theo đuổi giả tạo. Không bao lâu anh ta kết hôn, cưới được em gái của bạn thân, công việc lên như diều gặp gió, thành một trong những nhân vật quan trọng nhất trong giới.
Nhưng điều này không thể hiện sự chấm dứt ý đồ với Thẩm Nam, Thẩm Nam cũng biết anh ta có rắp tâm xấu nhưng có thể tự mình vực dậy từ vũng bùn, công lao của Đồng Tử Tín đưa cô vào giới đương nhiên không nhỏ. Cho nên cô không dứt khoát từ chối triệt để điểm mập mờ của anh ta từ đầu đến cuối.
Nói theo nghĩa nào đó, Phương Văn không sai, đúng thật là cô lợi dụng tuổi trẻ đẹp của mình làm ưu thế.
Buổi tiệc hôm nay là Đồng Tử Tín lấy công làm tư, hẹn cô một bữa cơm. Chuyện hợp đồng chỉ nói sơ lược, nhiều nhất là chuốc rượu cho Thẩm Nam. Sau khi kết thúc, lúc ra khỏi nhà hàng, anh ta đuổi trợ lý về trước rồi bắt taxi, để Thẩm Nam tiễn mình lên xe.
Lúc nãy Đồng Tử Tín uống hơi nhiều, cả mặt và mắt đều đỏ, hơi thở đầy mùi rượu. Đến bên cạnh xe, anh ta bắt lấy cánh tay Thẩm Nam, khuôn mặt hơi kích động điên cuồng: "Tôi chuẩn bị ly hôn, cũng muốn rời khỏi công ty tự lập riêng mình, tài chính có đủ, cũng tìm được người đầu tư, em muốn hợp tác cũng tôi không?"
Thẩm Nam rút tay mình ra, cười nói: "Vậy mong Đồng tổng tiền đồ như gấm."
Đôi mắt sáng rực của Đồng Tử Tín nhìn cô, khẽ cười: "Thẩm Nam, em biết tôi có tâm tư với em. Trước kia tôi vì sự nghiệp mà chọn hôn nhân này, không tính là hối hận nhưng rất không cam tâm, cũng may là tôi đạt được điều tôi muốn, còn có cơ hội tự lập công ty. Chẳng lẽ em từng là thiên kim nhà giàu lại muốn một đời làm công cho người ta sao? Chỉ cần em nguyện ý, tôi có thể cho em phân nửa cổ phần, chúng ta góp vốn lập nghiệp,
tin tưởng năng lực hai ta, rất nhanh sẽ có lợi nhuận. Tôi cho em cơ hội, em cũng cho tôi cơ hội, thế nào?"
Đồng Tử Tín từng là người đàn ông có dã tâm lớn nên có thể vì sự nghiệp mà cưới phụ nữ mình không yêu. Nhưng quả thật anh ta rất giỏi, lúc trước chỉ là không có cơ hội và thế lực, một khi những thứ thiếu được bù đắp thì anh một cước phi lên trời. Mấy năm nay anh ta trở thành một nhân vật cực kỳ trọng yếu trong giới, tài nguyên nhân mạch cũng tích đầy, bây giờ muốn tự lập công ty cũng không đáng ngạc nhiên, sớm muộn cũng làm ra một vòng mới.
Nếu lời đề nghị này đến sớm một chút, Thẩm Nam muốn nói một chút cũng không động tâm khẳng định là giả -- dù cái anh ta muốn không phải là đối tác đơn thuần, mà là đàn ông muốn một phụ nữ.
Nhưng tối hôm qua cô vừa mới xác định với Khương Nhạn Bắc, đừng nói động tâm với đề nghị của anh ta, thậm chí càng giữ kẽ nhiều hơn, không còn kiên nhẫn.
Cô cố gắng nhẫn nại, tươi cười nói: "Đồng tổng, tôi biết năng lực và tài nguyên hiện tại của anh, muốn lập công ty dễ như trở bàn tay. Nhưng tôi tự biết mình không có khả năng đó, chỉ có thể ở Tượng Tâm kiếm miếng ăn thôi."
Đồng Tử Tín nói: "Tôi sẽ khiến em có khả năng đó, nhất định em sẽ có." Nói rồi kéo tay cô.
Cảm giác người đàn ông chạm đến mình, Thẩm Nam hơi kháng cự nhưng người trước mặt là ân nhân của mình, cô không nên tỏ ra qua cầu rút ván. Huống chi đây là khách hàng lớn, tạm thời còn phải dựa vào anh ta. Nếu đắc tôi thì sau khi anh ta tự lập công ty, chỉ nhấc một ngón tay thì cô đã mất khách hàng lớn. Cô vừa mới thăng chức, chuyện này không thể xảy ra.
Thẩm Nam cười khan: "Đồng tổng, cảm ơn anh đã xem trọng, nhưng thật sự tôi không hứng thú." Ngừng lại rồi nói tiếp, "Mà tôi đã có bạn trai rồi."
Đồng Tử Tín hơi sững sờ: "Em có bạn trai, sao tôi không biết?"
Thẩm Nam nói chi tiết: "Vừa mới quen."
Đồng Tử Tín cười hỏi: "Là người đàn ông thế nào?"
Thẩm Nam nói: "Là người rất tốt, tôi rất thích anh ấy."
Đồng Tử Tín mượn ánh trăng dò xét cô, xác định cô không nói dối, bỗng anh ta cười khẽ, kéo người cô đến bên mình, thấp giọng: "Được, em đã có bạn trai, sau này tôi không quấy rầy em nữa. Nhưng em theo tôi một đêm, để tôi triệt để vứt hết nhung nhớ, được không? Chỉ một đêm, tôi sẽ không nói cho ai."
Lông mày Thẩm Nam nhíu chặt, trong lòng sinh ra cảm giác nhục nhã. Nếu không phải anh ta đã giúp mình không ít, cô thật hận không thể cho anh ta một bạt tai, kẻ không tôn trọng phụ nữ.
Cố gắng đè tức giận xuống, cô cười cợt: "Đồng tổng có thể hiểu lầm rồi, tôi không phải là người như vậy."
Đồng Tử Tín bật cười: "Em là ai tôi còn không rõ sao? Đừng quên chúng ta là bạn học, năm đó em là nhân vật nổi tiếng của Đại học Giang, lúc tôi còn là nghiên cứu sinh tôi đã nghe qua sự tích của em. Phong cách làm việc của em ở Tượng Tâm cũng đã nghe đến. Cũng là tôi thật sự thích em nên đã lâu như vậy, đều không chọn cách khác. Nhưng em muốn giả tình với tôi, không thể không chấp nhận được. Em nói có bạn trai, liền rũ bỏ tôi sao?"
Loại hiểu lầm này đối với Thẩm Nam mà nói, sớm đã thành thói quen. Cô bất đắc dĩ cười: "Đồng tổng nghĩ thế nào sẽ như thế ấy sao? Anh uống say rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
Đồng Tử Tín cười nhạo bang, bỗng mở cửa lôi cô vào xe.
"Anh làm gì vậy?" Thẩm Nam không đề phòng được anh ta bỗng nhiên như vậy, sau khi kinh ngạc thì dùng sức giãy dụa.
Lúc cô chút nữa đã bị kéo vào xe, thân thể bỗng bị kéo ngược lại, tách khỏi Đồng Tử Tín. Lúc cô còn chưa kịp định thần, chỉ thấy một thân thể cao lớn tiến lên, đánh một quyền xuống Đồng Tử Tín, phá vỡ sự im lặng của bóng đêm.
Mặt đt không kịp chuẩn bị chịu một quyền, anh ta che mặt, đau đến rên lớn một tiếng.
Thẩm Nam thấy người nổi giận đùng đùng đi tới, giật mình, lúc Khương Nhạn Bắc định đánh thêm lần nữa đã nhanh chóng giữ chặt tay anh: "Đừng đánh."
Đồng Tử Tín bị đánh một quyền chếch choáng chật vật, thấy người đàn ông anh tuấn trước mặt, khuôn mặt lạnh bằng, nhẹ lau máu khóe miệng, mỉm cười: "Thẩm Nam, đây là bạn trai em à? Tôi nhìn chẳng có gì đặc biệt!"
Trước đó Thẩm Nam nói cho Khương Nhạn Bắc nhà hàng, nhưng không nghĩ đến anh bỗng xuất hiên. Mà cô càng không ngờ, chính phản ứng lớn của Khương Nhạn Bắc. Người đàn ông ngày thường thanh tao nhã nhặn tuấn mỹ, vậy mà không nói một lời đã đánh người ta.
Rõ ràng anh hiểu lầm—cũng không hoàn toàn là hiểu lầm, bởi vì đây là tình trạng bình thường lúc cô làm việc, hôm nay là Đồng Tử Tín, ngày mai có thể là người đàn ông khác.
Cô có biện pháp chu toàn với mấy người đàn ông này, sau đó không tổn hao cọng tóc nào mà rời đi, nhưng chỉ vì thỏa hiệp mặt trái của cuộc sống mà gặp dịp thì chơi, quả thật tồn tại.