Dù sao vừa mới yêu, Thẩm Nam còn ngại nói ngay với Thẩm Quang Diệu, lúc cách tiệm hoa còn một đoạn cô đã bảo Khương Nhạn Bắc dừng xe lại.
Khương Nhạn Bắc không dị nghị, anh đã hai mươi tám tuổi, vẫn chưa trải qua chuyện gặp người nhà bạn gái nên cảm thấy đúng thật là nên chuẩn bị nhiều hơn một chút.
"Ngày mai khi nào anh tới đón em?" Trước khi Thẩm Nam xuống xe, anh hỏi.
Thẩm Nam nghĩ một chút, nói: "Gần đây ba ngày nào cũng đến thăm cửa hàng, không chịu nghỉ ngơi, em muốn ngày mai để ba ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút. Không bằng ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi xem phim một chút?"
Nói xong cô cũng hơi áy náy, vừa mới ở bên nhau nhưng hẹn hò cuối tuần cũng không chắc chắn được, bạn gái như cô hơi thất bại rồi. Nhưng từ năm ngoái đến bây giờ, ba cô ngày nào cũng đến cửa hàng, cô cũng hơi lo lắng.
Khương Nhạn Bắc thì nghĩ cô sợ ba mình không chịu nghỉ ngơi, nhưng cũng không nghĩ đến bình thường mình cũng phải đi làm. Cô thật là người con gái tốt – dù chính cô không thừa nhận. Nghĩ như thế, anh nhìn cô không khỏi dịu dàng, gật đầu cười nói: "Được, vậy ngày mai chúng ta đi ăn tối."
Thẩm Nam cười mỉm, nhanh đưa môi hôn mạnh vào môi anh một chút, không đợi anh phản ứng đã cười hì hì xuống xe. Sau đó còn quay lại cho anh một cái hôn gió, chiếc giày cao gót nghênh ngang rời đi.
Khương Nhạn Bắc nhìn bóng lưng của cô đã xa, cười lắc đầu, không tự chủ đưa tay sờ lên môi.
***
Chuyện thứ bảy Thẩm Nam trông tiệm, Thẩm Quang Diệu vốn không muốn, ông cảm thấy con gái đi làm ngày thường đã vất vả, cuối tuần còn không thể nghỉ ngơi, thật sự rất đau lòng.
Nhưng Thẩm Nam bây giờ là nữ chủ nhân, phản đối vô hiệu với sự phản kháng của ba, ăn sáng xong đã tự mình đến tiệm hoa.
Mở cửa, nhà cung cấp gửi hoa tươi đến, bắt đầu bận rộn trong cửa hàng.
"Hoa hồng bao nhiêu một nhánh?"
"Có rất nhiều loại, giá cũng khác nhau, anh cần loại nào..." Thẩm Nam vẫn đang chỉnh sửa hoa cỏ, vô thức trả lời. Cô còn chưa nói hết câu bỗng ngừng lại, nhìn thấy người đàn ông, kinh ngạc: "Sao anh lại đến đây?"
Gương mặt tươi cười của Khương Nhạn Bắc bỗng xuất hiện trước mắt, cô không muốn ngạc nhiên cũng khó.
Khương Nhạn Bắc nói: "Dù sao hôm nay cũng không có việc, nên tìm đến em."
Thẩm Nam nói: "Anh đến tìm em làm gì? Không có việc thì ở nhà ngủ cũng tốt, nơi này khá nhỏ, còn không đủ để anh xoay người."
Khương Nhạn Bắc nói: "Ngủ ngon làm sao bằng chăm sóc bạn gái?" Nói rồi lấy hai nhánh hoa hồng trong thùng ra, "Anh muốn cái này."
"Làm gì"
"Tặng bạn gái."
Thẩm Nam bật cười: "Anh thật nhàm chán, đây không phải về một chỗ sao?"
Khương Nhạn Bắc nghiêm túc nói: "Muốn đưa cho em, dùng của em còn hơn mua từ chỗ khác đưa cho em."
"Nói cũng phải." Thẩm Nam vỗ tay, "Được thôi, vậy em nhận."
Khương Nhạn Bắc đi đến: "Cần anh giúp không?"
Thẩm Nam thuận miệng: "Có mấy bồn cây đằng kia hình như bị vàng lá, anh giúp em nhìn một chút có vấn đề gì không?"
Khương Nhạn Bắc đi đến giàn hoa trước mặt, cẩn thận quan sát: "Không sao, hai bồn Lan Đa quân tử này chỉ cần phơi nắng tự nhiên là được. Lá hơi đỏ hẳn là vấn đề về dinh dưỡng, để anh phối mấy bình dưỡng chất đến cho em."
Thẩm Nam cười: "Giáo sư Khương đích thân phối dưỡng chất, nhất định hiệu quả chuẩn mực."
Khương Nhạn Bắc bật cười: "Ừm, mà giá cả không hề rẻ đâu."
Thẩm Nam thừa lúc cửa hàng không có ai, cười hì hì đến bên cạnh anh, hôn một cái lên mặt: "Tiền cọc này có đủ không?"
Khương Nhạn Bắc ôm lấy eo cô: "Vậy thì không đủ."
Lúc anh đang chuẩn bị hôn xuống, bỗng nhiên có người nói ở cửa: "Xin hỏi, ở đây có lô hội không?"
Thẩm Nam nhanh tay đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, chải lại tóc hơi rối, cười chào khách: "Có chứ, cô xem."
Khách hàng là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vừa vào đã thấy hai người liếc mắt đưa tình, có hơi mất tự nhiên.
Ngược lại Khương Nhạn Bắc vẫn bình tĩnh, đi đến cạnh chậu lô hội, mở miệng nói: "Cô mua lô hội chỉ đơn giản là làm cảnh hay muốn sử dụng cho việc khác?"
Cô bé nói: "Tôi nghe nói nước lô hội có thể hạ nhiệt giảm mụn, cho nên muốn mua một ít về dùng thử."
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Không phải lô hội nào cũng có tác dụng đó, mà cũng không phải mặt nào cũng thích hợp để bôi." Anh lấy một chậu lô hội trên giàn, "Đây là lô hội thích hợp để dưỡng da, chất lỏng của nó có thể hạ nhiệt, cấp ẩm thậm chí là làm trắng. Nhưng cấu tạo da của mỗi người khác nhau, cô mua một ít về dùng thử xem có dị ứng không, sau đó mới dùng lượng lớn."
Cô gái gật đầu: "Thì ra còn có phân loại à? Tôi hiểu rồi, một chậu bao nhiêu vậy?"
Khương Nhạn Bắc quay người nhìn Thẩm Nam đang đứng cười nhẹ một bên, ánh mắt hỏi.
Thẩm Nam cười nói: "Hai mươi."
Cô gái sảng khoái trả tiền, ôm lô hội vui sướng rời khỏi.
Thẩm Nam nói: "Thầy Khương, em thấy anh rất hợp đến làm công nhà em, muốn suy nghĩ một chút không?"
Khương Nhạn Bắc nhíu mày: "Vậy còn phải xem thù lao thế nào." Còn nhìn cô đầy ẩn ý.
Thẩm Nam chậc chậc: "Bỗng nhiên em phát hiện lớp trưởng chúng ta hình như không đứng đắn nhỉ!"
Khương Nhạn Bắc nói: "Cho nên mới nói đừng nên nhìn vẻ bề ngoài."
Bởi vì người qua lại ngoài cửa rất nhiều, lại thỉnh thoảng có người đến, hai người cũng không quá thân mật, chỉ cười cười nói nói không làm gì. Chớp mắt buổi sáng đã qua.
Buổi trưa, Thẩm Quang Diệu dẫn Thẩm Ngọc đến đưa cơm, vừa tới cửa đã thấy Khương Nhạn
Bắc đứng giữa tiệm. Ông ồ lên, chào hỏi: "Tiểu Khương đến chơi à!"
Khương Nhạn Bắc quay đầu, nhìn người đi tới đã lễ phép đáp: "Chào chú ạ, con đúng lúc đi ngang qua nên vào nói chuyện phiếm cùng Thẩm Nam."
Thẩm Nam đã nói chuyện đến trưa, nín cười nhìn anh đường hoàng nói dối.
Thẩm Ngọc đầu tiên đã chạy đến trước gọi chị thật lớn, rồi cười nhẹ nhàng gọi Khương Nhạn Bắc: "Chào anh ạ!"
Khương Nhạn Bắc cười cười xoa cái đầu nhỏ của nhóc.
Thẩm Nam đi lấy hộp cơm treo bên xe lăn của Thẩm Quang Diệu, nói: "Ở đây quá chật chội, hai người về đi, ăn cơm tối xong rồi đến thay con."
Thẩm Quang Diệu gật đầu: "Vậy được, con ăn từ từ, hôm nay ba đặc biệt nhờ dì Trương làm món sườn xào chua ngọt con thích ăn đấy."
Thẩm Ngọc không nỡ xa chị, nhưng trên người nhóc còn gánh vác trách nhiệm với ba, thế nên nhóc ôm lấy Thẩm Nam rồi mới lầm lũi đi cùng xe lăn của Thẩm Quang Diệu.
Thẩm Nam ngồi xuống quầy thu ngân, mở hộp cơm ra, nhìn thấy đồ ăn phong phú bên trong, cười nói: "Không biết là ba sợ em ăn không đủ no, hay là biết hôm nay không chỉ có một mình em ăn mà mang nhiều đến vậy. Tới dùng cơm thôi, thầy KHương." Nói rồi đưa đũa cho anh, còn mình dùng thìa.
Khương Nhạn Bắc cười nhận đũa, kéo ghế tới cùng cô ăn chung, hai người vây quanh hộp cơm, bắt đầu ăn, anh một gắp tôi một miếng.
"Mở miệng nào!" Khương Nhạn Bắc gắp một khối sườn đưa đến miệng cô.
Thẩm Nam nghe lời mở miệng cắn một miếng.
"Nam Nam, con có thấy..."
Thẩm Quang Diệu chẳng biết lúc nào đã quay lại, đứng trước cửa, lời còn chưa nói hết đã thấy cảnh hai người thân mật ở quầy thu ngân. Khương Nhạn Bắc đang dùng đũa đút Thẩm Nam, Thẩm Nam còn ngậm chiếc sườn cô vừa cắn.
Nghe thấy tiếng quay người, xương sườn trong miệng rơi về hộp cơm.
Ách... Hơi xấu hổ một chút!
Thẩm Quang Diệu hiển nhiên lúng túng hơn cô, ấp úng nói: "Ba... Ba nhớ rồi, ba để ở nhà." Thẩm Nam cũng không biết ông đang nói gì, chỉ thấy ông chuyển động xe đi mất, Thẩm Ngọc không quên chào một tiếng rồi đuổi theo.
Thẩm Nam: "..."
Người bị bắt gặp đang yêu đương là cô, vì sao ba lại là người chạy?
Cô giật khóe mắt, quay sang nhìn Khương Nhạn Bắc, thấy anh đang sờ mũi: "Hình như ba của em hành động không theo lẽ thường cho lắm."
Thẩm Nam nói: "...Có thể quá lâu rồi chưa thấy em yêu đương, phản ứng không kịp!"
Cô không cảm thấy sao, dù sao mình cũng từng tuổi này rồi, Khương Nhạn Bắc cũng không phải người không khó nhận ra, bị phát hiện thì thôi.
Thời gian buổi chiều cũng trôi qua rất nhanh, vì để Thẩm Nam nghỉ ngơi sớm một chút, Thẩm Quang Diệu cùng Thẩm Ngọc năm giờ đã ăn cơm rồi tới thay ca.
Nhìn thấy Khương Nhạn Bắc, Thẩm Quang Diệu cười lớn: "Tiểu Khương còn ở đây à!"
"Dạ." Khương Nhạn Bắc nhẹ hắng giọng gật đầu, "Hôm này không có việc, nên đến nói chuyện với Thẩm Nam nhiều hơn."
"Được được được! Người trẻ nên tâm sự nhiều thì tốt."
Thẩm Nam nhìn hai người nghiêm trang nói nhảm, nhịn cười nói: "Ba xem cửa hàng đi, con cùng thầy Khương đến chỗ khác nói chuyện."
"Được, các con trò chuyện tiếp đi."
Thẩm Nam lấy túi xách từ quầy thu ngân: "Buổi tối hai người từ đóng cửa rồi về, không cần chờ con, con sẽ về trễ một chút."
Thẩm Quang Diệu gật đầu: "Được được được, con gái nên chơi nhiều một chút, không cần về quá sớm."
Thẩm Nam: "..."
Cô sững lại nụ cười, đẩy Khương Nhạn Bắc ra ngoài.
Thẩm Ngọc không hiểu tình hình, đứng trước cửa vẫy tay: "Tạm biệt chị, anh"
Khương Nhạn Bắc cũng cười vẫy tay với nhóc: "Tạm biệt."
Mãi cho đến khi đi thật xa, Thẩm Nam mới buông thả cười lớn: "Ba cũng thật buồn cười, em nói chuyện yêu đương, ba còn xấu hổ hơn cả em nữa."
Cười xong, cô quay sang nhìn Khương Nhạn Bắc không cười cùng mình mà mặt vô cảm nhìn chằm chằm túi xách trong tay mình.
Hôm nay cô ra ngoài tiện tay cầm một cái túi, chính là cái túi đắt đỏ lần trước ltd mua cho mình, mà đúng lúc đó Khương Nhạn Bắc cũng nhìn thấy.
Cô giả vờ hắng giọng, yên lặng đặt túi sang một bên, nhìn lên trời chỉ chỉ: "Anh nhìn kìa, trời tối rồi!"