Mấy tháng nay mệt mỏi cùng áp lực đều triệt để phóng thích, khiến Khương Nhạn Bắc có một giấc ngủ trưa dài trước nay chưa từng có.
Tỉnh lại bên ngoài trời đã tối, trên giường chỉ còn một mình anh, ngoài phòng có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Anh đứng dậy xuống giường, kéo màn cửa sổ, dưới ánh đèn dìu dịu bên ngoài, Thẩm Ngọc đang chơi đùa với mèo trắng và cô bé nào đó, Thẩm Quang Diệu ngồi xe lăn ở một bên cười nhẹ nhìn theo.
Thẩm Ngọc phát hiện động tĩnh trong phòng, cười tủm tỉm vẫy tay anh: "Anh ơi, chị bảo em ra ngoài chơi, đừng đánh thức anh. Có phải em làm ồn đến anh không?"
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Không có, anh tỉnh ngủ thôi."
"Dạ!" Thẩm Ngọc gật đầu, "Vậy anh nhanh đi rửa mặt đi, dì và chị đã chuẩn bị xong cơm rồi."
Thẩm Quang Diệu: "Con với Hòa Hòa cũng nhanh rửa tay rồi ăn cơm."
Hòa Hòa đứng lên nói: "Bác ơi con không ăn, ông bà đang chờ con ở nhà, con đi đây! Ngày mai lại đến tìm tiểu Ngọc chơi." Nói rồi vẫy tay với Khương Nhạn Bắc, "Tạm biệt anh."
Thẩm Ngọc bước chân ngắn ngủi đuổi theo cô bé: "Hòa Hòa, trời tối rồi mình đưa cậu đi."
"Mình không sợ tối."
"Mình sợ cậu ngã."
Khương Nhạn Bắc nhìn hai đứa trẻ vô tư ngoài cửa, lại gặp Thẩm Quang Diệu đẩy xe lăn vào, anh bước nhanh khỏi phòng, đi đến sân chuẩn bị đẩy vị nhạc phụ vào nhà.
Thẩm Nam từ bếp đi ra thấy anh, hỏi: "Anh ngủ ngon chứ?"
Khương Nhạn Bắc cười: "Ngủ ba, bốn tiếng rồi, còn có thể không ngon sao?"
Thẩm Nam nghiêng đầu nhìn anh, thấy khí sắc anh đã tốt hơn nhiều, thỏa mãn gật đầu: "Em đi nấu canh cho anh."
Khương Nhạn Bắc ra vẻ kinh ngạc: "Khi nào mà em làm được thức ăn rồi?"
Thẩm Nam ngẩng cao đầu: "Đùa gì vậy? Em sao không làm được."
Thẩm Quang Diệu cười lớn: "Lời này của con nên để tiểu Khương ăn xong rồi nói."
Thẩm Nam lơ đãng: "Em bảo dì Lý dạy em, nấu canh không phải quá phức tạp."
Dì Lý mang thức ăn lên bàn, Thẩm Ngọc cũng đã đưa bạn nhỏ kia về. Dì Lý là bảo mẫu, trong nhà có ông già và đứa trẻ nên không có chú ý nhiều, thường ngày đều ăn chung một bàn. Hiện này có thêm Khương Nhạn Bắc, phòng ăn lập tức chật chội hẳn.
Năm món ăn cùng món canh của Thẩm Nam nấu, vừa có mặn vừa có chay, vô cùng phong phú.
Thẩm Nam múc cho Khương Nhạn Bắc một chén canh sườn củ sen, nói: "Bây giờ trời nóng, dì Lý bảo em nấu thêm một ít đậu xanh, hương vị cũng không tệ, anh nếm thử đi."
Lúc hai người ở cùng một chỗ, Thẩm Nam chưa từng nấu thức ăn, thật sự là cô không biết nấu cơm, lúc trước là không cần, sau này là không có thời gian hay sức lực. Khương Nhạn Bắc cười nhìn cô, nửa tin nửa ngờ uống một ngụm, sau đó mở to mắt giơ ngón cái với cô: "Uống ngon!"
Thẩm Nam có chút đắc ý, nhíu mày: "Em tuyệt đối chưa từng thất bại." Sau đó múc thêm cho Thẩm Quang Diệu cùng Thẩm Ngọc.
Buổi trưa vốn ăn nhiều, buổi tối thêm mấy chén canh, sau bữa cơm Khương Nhạn Bắc từ một người có thói quen kỉ luật rốt cuộc cảm nhận được tội ác của sự buông thả, sau khi ăn xong đã nhanh lôi Thẩm Nam đi tản bộ để tiêu hóa.
Thẩm Nam nhìn sắc mặt hồng hào của anh, biết anh đã ăn quá nhiều, cười cười cùng anh ra cửa.
Ban đêm ở ngoại ô không thể so với phồn hoa chốn đô thị, thiên nhiên ở đây không tệ. Đường xá ở đây cũng rộng rãi, ven đường còn có đèn đường rực sáng. Từng chậu Hoa Thiên tựa như khối domino xếp theo hàng chỉnh tề, tỏa hương thơm mát trong không khí. Trên trời đầy sao lấp lánh, bên tai còn có tiếng ếch kêu chim hót.
Gió đêm thổi qua, không có sự nóng bức, Thẩm Nam ôm tay Khương Nhạn Bắc tựa trên vai anh.
"Anh có từng nghĩ hay không, dưới sự che chở của nhà nước, một khi anh đã rời trường đại học sẽ mất rất nhiều cơ hội, khả năng là từ đây sẽ không có chức vụ hanh danh hiệu gì nữa." Cô nói.
Khương Nhạn Bắc gật đầu cười: "Em nói không sai." Rồi quay sang, mượn ánh đèn đêm nhìn rõ mặt cô, "Còn em, có phải thấy tiếc hay không?"
Thẩm Nam bĩu môi: "Đương nhiên em sẽ không quan tâm anh có chức vị gì hay làm công việc gì? Em chỉ sợ có một ngày anh sẽ hối hận."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Anh đã nói chuyện này anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, không phải nhất thời xúc động. Em nhìn ba mẹ của anh có nhiều chức vụ, có nhiều danh vọng hay không? Nhưng kết quả lại hóa thành hư không. Cho nên kỳ thật nói cho cùng cũng chỉ là hư danh mà thôi, anh không nghĩ sẽ phải đi vào gong cùm giống bọn họ, luôn đeo mặt nạ mà sống. Cho nên anh chọn đến thành phố này, bởi vì ở đây tương đối rộng rãi cùng càng tự do."
Thẩm Nam gật đầu: "Em cũng thích nơi này, có cảm giác tưng bừng sức sống. Dù cho thế nào, chỉ cần là lựa chọn của anh, em sẽ nghe theo. Đúng rồi, vậy sau này anh sẽ ở tòa nhà màu trắng đấy sao?"
Khương Nhạn Bắc: "Không phải, đây chỉ là khu nghiên cứu. Công việc của anh chủ yếu ở văn phòng trong nội thành, anh xem rồi, chỉ cách công ty của em khoảng mười kilomet."
"Thật sao?" Thẩm Nam ngạc nhiên, từ yêu xa biến thành mười phút, đương nhiên khiến cô cực kỳ vui mừng.
Khương Nhạn Bắc gật đầu cười: "Vậy anh định ở đâu?"
Khương Nhạn Bắc: "Anh định ở nhờ em, không biết em có nguyện ý giữ anh không?"
Thẩm Nam buông bàn tay đang ôm anh, vuốt cằm: "Vậy để em suy nghĩ một chút."
Khương Nhạn Bắc cười: "Giữ anh ở lại tuyệt đối sẽ không hối hận, anh có thể chia sẻ việc nhà, còn có thể làm ấm giường."
Thẩm Nam bị anh chọc cười, đẩy anh một cái, chợt vờ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Đừng tưởng nói những lời này, em sẽ không tính
toán việc anh giấu em lâu đến vậy!"
Khương Nhạn Bắc nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: "Được, em muốn thế nào, anh sẽ toàn lực phối hợp."
Thẩm Nam mân mê môi nghĩ ngợi, đưa tay về phía trước: "Phạt anh phải cõng em về."
Khương Nhạn Bắc tiến lên một bước, ngồi xổm xuống: "Lên đi!"
Dù sao hai người cộng lại đã gần một đời người, Thẩm Nam có hơi ngượng ngùng, nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có người quen mới mừng rỡ nhảy lên lưng anh.
"Có phải em lại gầy rồi không? Xương sườn có hơi cấn vào người." Khương Nhạn Bắc nâng cô lên một chút, ước lượng.
"Đây gọi là thon thả, là dáng người tiêu chuẩn, biết chưa? Có một bạn gái xinh đẹp thế này, anh có thỏa mãn không?"
Khương Nhạn Bắc bật cười: "Thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn."
Thẩm Nam ghé vào mặt anh, cười hết sức vui vẻ.
***
Ngày hôm sau, sau bữa tối Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc phải về nội thành.
Thẩm Ngọc một tay dắt lông vàng, một tay ôm mèo, đứng trước cửa lưu luyến nhìn hai người lên xe, tỏ vẻ người lớn căn dặn Khương Nhạn Bắc: "Anh phải chăm sóc chị thật tốt, để chị ý ăn cơm ngoan."
Khương Nhạn Bắc ngồi ghế lái, cười nhìn nhóc: "Ừm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Thẩm Nam vẫy tay: "Tiểu Ngọc, em nhanh vào nhà đi, nhớ phỉa ngoan, đừng có bạn chơi cùng liền quên ba, phải chăm sóc ba thật tốt biết không?"
Thẩm Ngọc gật đầu thật mạnh: "Em hiểu ạ."
Đến nội thành trời đã tối đen.
Đất thành phố tựa như vàng, chung cư nhỏ Thẩm Nam thuê điều kiện không tệ, có gác cổng rất an toàn nên tiền thuê không rẻ. Trước đó chỉ một người ở, thấy có hơi lỗ nhưng bây giờ có thêm người, cảm giác có lời hơn.
Lúc cô nói suy nghĩ này cho Khương Nhạn Bắc, anh chỉ trợn mắt lên.
Thẩm Nam cười cùng anh vào nhà, giúp anh thu dọn đồ đạc nhưng chưa được mấy phút đã có người nhấn chuông cửa.
"Khuya vậy ai còn tìm em?" Khương Nhạn Bắc cau mày nói, trong lòng hơi lo lắng. Dù hai người đang ở cùng nhau nhưng lúc trước cô ở một mình, chẳng lẽ muộn vậy còn có người gõ cửa?
Thẩm Nam cũng không để ý: "Có thể là hàng xóm. Để em đi xem một chút."
Cô đến cửa, nhìn mắt mèo ra bên ngoài rồi cười mở cửa: "Chà, anh đi công tác về rồi à?"
Người đến là hàng xóm nam, hai người không tính là thân nhưng gặp trong thang máy mấy lần, cũng tán gẫu nên cũng xem có quen biết. Lần trước ra ngoài, đúng lúc gặp được anh ta kéo vali đi công tác.
Người này tầm ba mươi tuổi, làm tài chính, cũng xem là tinh anh. Trong tay anh ta cầm hộp quà, gật đầu cười: "Đúng vậy, hôm qua tôi về nên đem ít quà cho bạn bè, vừa nãy nhìn đèn nhà cô sáng liền đem qua cho cô. Không quấy rầy chứ?"
"Không có không có!" Thẩm Nam nhìn hộp quà trong tay anh, "Sao có ý tốt thế?"
"Không có gì, chỉ có mấy phần bánh quy, rất rẻ."
Thẩm Nam lúc này mới nhận: "Vậy thì thật sự cảm ơn!"
Đúng lúc này Khương Nhạn Bắc đi đến từ phía sau: "Là ai vậy?"
Thẩm Nam nói: "Là hàng xóm sát vách." Rồi giới thiệu cho người đối diện, "Bạn trai tôi."
Khương Nhạn Bắc đi lên, khẽ quan sát người đàn ông cao lớn anh tuấn, cười nói: "Chào anh, tôi là người yêu của Thẩm Nam, vì công việc nên sang đây hơi trễ, sau này cần chiếu cố nhiều hơn."
Người này chỉ biết nữ hàng xóm xinh đẹp này sống một mình, trong thang máy gặp mặt cũng không nói chuyện tư của mình, lâu dài tiếp cận cũng có chút tâm tư, nào biết người ta đã có chủ, nhìn hộp quà bị Khương Nhạn Bắc cầm lấy, lập tức ngượng ngùng cười: "Được, vậy không quấy rầy nữa."
Chờ người đi khỏi, Thẩm Nam đóng cửa rồi quay đầu, cười như không cười nhìn người nào đó: "Người yêu à? Có phải anh tự mình chuyển danh phận không?"
Khương Nhạn Bắc cầm hộp quà trên tay xem xét, bình thản nói: "Tình địch sao nhiều như thế, xem ra không chính thức không được."
Thẩm Nam trợn mắt: "Gì mà tình địch? Em chỉ gặp anh ta trong thang máy có mấy lần."
Khương Nhạn Bắc nghiêm mặt, quái đản nói: "Gặp mấy lần ở thang máy đã đưa quà. Hàng xóm ở thành phố lúc nào thì tình cảm như vậy?"
Nói rồi cầm hộp ném thẳng vào thùng rác.
Thẩm Nam hơi sửng sốt, đi lên ôm lấy mặt anh, cười lớn: "Thầy Khương, giấm trong nhà đã đổ khắp nơi rồi."
Khương Nhạn Bắc kéo tay cô ra, cứu vớt gương mặt trong lòng bàn tay cô, ôm cô lên đi vào phòng ngủ: "Ngày mai đi lĩnh chứng."
Thẩm Nam nói: "Hộ khẩu không ở đây, làm sao lĩnh?"
Khương Nhạn Bắc: "Anh sẽ chuyển vào đây, ngày mai làm xong liền đi lĩnh chứng."