Sau khi Tiểu Anh Đào được nửa tuổi bỗng lớn nhanh như thổi, vóc dáng so với đứa trẻ cùng tuổi vượt trội hơn, nghiễm nhiên kế thừa đôi chân dài của ba mẹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lớn càng xinh xắn, đôi mắt híp lúc mới ra đời biến thành đôi mắt to tròn sáng rực, tựa như búp bê, lúc ra ngoài tản bộ luôn khiến người khác ngoái đầu nhìn lại.
Thẩm Nam rất hài lòng với bảo bối mình đã cùng Khương Nhạn Bắc chế tạo, về phẩm chất cực kỳ tốt.
Điểm lo lắng duy nhất là Tiểu Anh Đào biết nói rất chậm, tròn hai tuổi chỉ gọi ba, mẹ, cậu và ông ngoại.
Dù trên lý thuyết biết nói sớm hay muộn không liên quan đến trí thông minh, mà từ xưa đã có câu "Quý nhân thường tới trễ" để an ủi, nhưng Thẩm Nam vẫn hi vọng con có thể nói chuyện sớm một chút để nói chuyện mẹ con hiểu nhau, không phải loại đàn gảy tai trâu, thật sự rất nhức đầu.
Thế là sau sinh nhật hai tuổi của Tiểu Anh Đào, cô báo danh cho bé vào lớp mẫu giáo.
Giờ học đầu tiên vào cuối tuần, Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc chịu trách nhiệm ba mẹ cùng học.
Tiểu Anh Đào không sợ người lạ, thấy mấy bạn trong phòng liền cười khanh khách, bỏ ba mẹ qua một bên, chủ động tìm bạn chơi.
Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc thấy con gái nhà mình rất được hoan nghênh, giáo viên cũng cực kỳ thích con bé, lộ ra vẻ hiểu thấu của người mẹ già.
Lớp đầu tiên rất đơn giản, mười mấy nhóc con hai ba tuổi ngồi vây một bàn, giáo viên phát cho mỗi bé một dĩa trái cây, bên trong có cà chua bi và dưa leo nhỏ.
Cô giáo lấy hình ảnh minh họa để các bé nhận biết, rồi mới được cầm lên ăn.
Phần lớn các bé đều giống nhau, lúc đầu cầm nhầm, nhưng sau khi được cô giáo uốn nắn mới cầm đúng, rồi bắt đầu ăn.
Chỉ có Tiểu Anh Đào, cô giáo nói dưa leo, cô bé không chút do dự cầm cà chua.
Cô chỉ vào hình ảnh: "Tiểu Anh Đào, con nhìn kỹ hình trong tay cô là gì?"
Tiểu Anh Đào nói giọng ngọng nghịu chữ "dưa".
Cô giáo gật đầu cười: "Ừm, giỏi quá, tay của Tiểu Anh Đào đang cầm cà chua, thả xuống rồi cầm dưa leo lên ăn."
Tiểu Anh Đào giơ tay lên lần nữa, lấy cà chua bỏ vào miệng, nhai từng chút một, toàn nước thơm chua chua.
Giáo viên tiếp tục nói: "Được rồi, Tiểu Anh Đào bây giờ có thể cầm dưa leo lên ăn không?"
Cánh tay mập mạp của Tiểu Anh Đào lại vươn vào dĩa trái cây, lấy một trái cà chua bi.
Cô giáo vội nói: "Tiểu Anh Đào cầm nhầm rồi, đây là cà chua, không phải dưa leo."
Tiểu Anh Đào ngoảng mặt làm ngơ, cầm cà chua nhét vào mồm.
Ngay lúc Tiểu Anh Đào lần thứ ba chạm vào cà chua, cô giáo cười đi đến cạnh cô bé, lấy cà chua trong tay bé đi, chỉ vào hình ảnh: "Tiểu Anh Đào, ăn đúng quả trên hình mới được ăn tiếp!"
Tiểu Anh Đào bất đắc dĩ cầm dưa leo lên cắn một cái.
Thẩm Nam đứng ngoài quan sát, thấy dáng vẻ con gái không nghe lời, cười hết sức vui vẻ.
Mà Khương Nhạn Bắc bên cạnh cô, lần thứ ba lúc cô giáo lấy cà chua từ tay bé, sắc mặt không ổn, lầu bầu nói: "Con bé thích ăn thì để nó ăn, đâu phải kiểm tra, không cần trả lời đúng." Ngừng một chút rồi nói thêm, "Nếu là kiểm tra làm sai cũng không quan trọng."
Thẩm Nam quay sang liếc anh, thấy vẻ nghiêm trọng của anh, chọc anh: "Mấy bạn khác đều nghe lời, con gái nhà mình không phối hợp, cô giáo còn phải dạy nhiều hơn."
Khương Nhạn Bắc vô cảm ngồi trên bàn, thấy con gái thèm cà chua, trong lòng có tính toán.
Tiết học kết thúc, Thẩm Nam ra từ nhà vệ sinh thấy Khương Nhạn Bắc đang cõng con gái đang đeo cặp sách, kỳ quái hỏi: "Làm gì vậy? Tiết sau sắp bắt đầu rồi, nhanh vào đi."
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh xin cô giáo nghỉ rồi."
"Hả? Sao thế?" Thẩm Nam không hiểu.
Khương Nhạn Bắc nói: "Nói nghiêm túc thì anh không muốn để Tiểu Anh Đào đi học thêm."
"Không phải chứ, xảy ra chuyện gì?" Thẩm Nam còn tưởng là chuyện lớn gì, có chút khẩn trương.
Khương Nhạn Bắc nhìn con gái rồi nhìn sang cô: "Anh cảm thấy nhanh quá cũng không tốt với tinh thần của con bé, quan trọng nhất là vui vẻ mà trưởng thành, tôn trọng những gì bé thích."
Thẩm Nam xem thường nói: "Nó còn nhỏ, sao biết gì mà vui? Nếu học sớm sẽ phát triển nhanh hơn, cũng để con bé có bạn cùng chơi."
Khương Nhạn Bắc nghiêm túc nói: "Đương nhiên là sở thích của con bé, Tiểu Anh Đào thích ăn cà chua mà cô giáo không cho bé ăn, đây chẳng phải bóp chết niềm vui sao?" Nói rồi dịu dàng nói với con gái, "Bé ơi, ba sẽ đi mua cà chua ngay cho con, sẽ ngọt hơn cái mà con vừa ăn."
Thẩm Nam: "..." Đây là lời của tiến sĩ Ivy sẽ nói sao?
Dù chuyện chồng chiều con gái cô cực kỳ vui, vì điều này mà ba rất chủ động tham gia các hoạt động cùng co. Trên thực tế từ khi Tiểu Anh Đào sinh ra đến giờ, Khương Nhạn Bắc luôn bên cạnh làm bạn với con, tình cảm vượt xa cô.
Quyển vở nuôi trẻ của anh đã có thể viết được trọn vẹn ba cuốn.
Nhưng đây là chiều con quá mức, vậy thì không được.
Cô không muốn tranh chấp chuyện này với anh, không đi thì không đi, tự mình dạy ở nhà cũng được, dù sao cô cũng không muốn con gái sớm thông minh.
Cô cảm thấy thông minh sớm chưa chắc là chuyện tốt, Thẩm Ngọc là một đứa bé thông minh, dù học rất giỏi nhưng tâm tình quá mẫn cảm. Điều này cũng tại cô, lúc Thẩm Ngọc còn bé, không cho nhóc một hoàn cảnh sinh trưởng tốt. Vết xe đổ này khiến cô càng hi vọng Tiểu Anh Đào ngây thơ hơn một chút.
Cũng may Tiểu Anh Đào nói chuyện muộn, nhưng rất nhanh tiếp nhận ngôn ngữ. Mấy tháng sau đã thành một đứa nhiều chuyện.
Lúc không đi làm, Thẩm Nam đích thân dạy Tiểu Anh Đào học chữ và học đếm.
"Đến đây, nhìn đếm xem."
"Một hai ba bốn năm sau bảy tám chín mười." Tiểu Anh Đào nhìn số trên vở, một hơi đọc xong.
Thẩm Nam gật đầu thỏa mãn, cầm thấy tấm thẻ, rút một cái hỏi: "Đây là số mấy?"
Tiểu Anh Đào: "Ba"
"Cái này?"
"Hai."
"Cái này?"
"Mười."
"Không đúng, suy nghĩ lại?"
Tiểu Anh Đào nhìn bảy số trên thẻ, suy nghĩ nửa ngày nói: "Mười"
Thẩm Nam nói: "Sai, suy nghĩ lại."
Tiểu Anh Đào nghĩ nghĩ: "Tám."
Thẩm Nam: "Không đúng, suy nghĩ kỹ lại một chút."
Tiểu Anh Đào lắc đầu, ngọng nghịu: "Con không biết."
Thẩm Nam gật đầu, thả tấm thẻ xuống, chỉ vào số trên vở: "Bé đếm lại trên đây xem."
Tiểu Anh Đào dạ một tiếng, ngón tay nhỏ chỉ vào từng cái, không ngừng đếm bánh xe từ đầu đến cuối.
Lúc đầu Khương Nhạn Bắc đang ở trong phòng thảo luận cùng người, anh đi tới nhìn thấy con gái chưa đến ba tuổi đang cầm vở đếm số.
Lông mày anh hơi nhăn, đi tới nhẹ lấy lại sách vở cùng tấm thẻ, nhét vào ngăn kéo, sau đó ôm Tiểu Anh Đào cười nói: "Bé ơi, ba dẫn con đi chơi ngựa gỗ."
Thẩm Nam: "..."
Này! Mỗi lần cô dạy con đều lơ đãng cắt ngang, có người làm cha nào như thế không?
Khương Nhạn Bắc dẫn con đi trốn học, lúc về đã tối.
Tiểu Anh Đào bắt đầu tự mình ăn cơm.
Rửa sạch tay của bé, đặt bé vào bàn ăn chuyên dụng rồi đem thức ăn trước
mặt, tay sử dụng thìa của mình, tự mình ăn cơm.
Khẩu vị của tiểu gia hỏa không tệ, chỉ là lúc ăn có thói quen xấu hay nghịch, mỗi lần ăn đều ném đồ ăn loạn xạ hoặc ném bát thìa xuống đất. Dạy mãi không sửa.
Lúc tiểu gia hỏa vứt đồ một lần nữa, sắc mặt Thẩm Nam nghiêm lại, cứng rắn nói: "Mẹ đã nói gì? Không nên ném đồ đúng không?"
Tiểu Anh Đào mân mê miệng nhỏ, gật đầu.
Thẩm Nam nói: "Vậy thì làm sao?"
Tiểu Anh Đào duỗi cánh tay mập mạp: "Tay."
Thẩm Nam đánh tượng trưng hai cái lên tay cô bé, dù không mạnh nhưng con bé thấy mẹ nghiêm khắc nên nũng nịu khóc lên mấy tiếng.
Khương Nhạn Bắc bên cạnh đau thót tim, hận không thể trả thù cho con nhưng lo rằng Thẩm Nam sẽ cãi nhau, nổi giận với anh, sẽ để con gái sinh ra tâm lý phản nghịch với mẹ, chỉ đành chịu đựng.
Cũng may tiểu gia hỏa chỉ làm nũng một chút, nhanh nín khóc, lúc ăn xong còn dính vào mẹ.
Thẩm Nam lấy vở cùng tấm thẻ mà Khương Nhạn Bắc nhét vào tủ, để cô bé cầm lấy, tiểu gia hỏa còn cực kỳ hăng hái. Đến lúc cô tắm rửa cho bé còn phấn khởi đọc thầm.
Khương Nhạn Bắc ngồi bên cạnh con gái, lấy Barbie dịu dàng nói: "Này bé, chúng ta thay đồ cho búp bê nhé."
Tiểu Anh Đào lắc đầu: "Bé muốn học."
Lông mày Khương Nhạn Bắc hơi nhíu, nghĩ thầm có phải dạo này Thẩm Nam hơi nghiêm khắc với con gái hay không, tựa như lúc anh còn bé, vì ba mẹ quá nghiêm khắc nên dù không thích anh cũng sẽ tự giác đi học.
Đến khi hai người tắm cho con xong, dỗ bé ngủ. Khương Nhạn Bắc kéo Thẩm Nam ngồi xuống giường.
"Sao vậy? Muốn nói gì đúng không?" Thẩm Nam thấy dáng vẻ ung dung của anh, hỏi nhỏ.
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Chúng ta tâm sự đi."
Thẩm Nam cười: "Được, chuyện gì?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Vấn đề dạy dỗ Tiểu Anh Đào."
Thẩm Nam lơ đãng cười: "Bé còn nhỏ như vậy sao dạy dỗ có vấn đề được."
Khương Nhạn Bắc sợ rằng nói sẽ làm vợ mất vui, cân nhắc tìm từ dịu dàng nói: "Em không thấy em hơi nghiêm khắc với Tiểu Anh Đào à? Bé còn nhỏ như thế đã phải học chữ, sẽ khiến bé áp lực. Điều quan trọng nhất của trẻ là vui vẻ khỏe mạnh, cái khác bỏ qua đi."
Thẩm Nam kỳ thật chỉ tùy tiện dạy một chút, mà Tiểu Anh Đào chính là rất ham học, mỗi lần biết được chữ nào đều rất vui, làm gì có áp lực, cho nên mỗi lần anh cắt ngang cô đều không để ý.
Nhưng thấy anh có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, cô sửng sốt một chút, chợt nhận ra điều gì. Chẳng trách cô cảm nhận quá muộn, hiện tại mới có thể liên kết sự giáo dục của anh đối với Tiểu Anh Đào và tuổi thơ của anh.
Cô nghĩ một lát, ngồi xếp bằng trước mặt anh, nắm tay anh thật chặt, cười nói: "Chồng à, em biết anh tuyệt đối không muốn con gái sẽ trưởng thành như anh. Nhưng chúng ta khác ba mẹ của anh, cho đến giờ em chưa từng nghĩ tới sẽ muốn Tiểu Anh Đào sau này ưu tú thế nào, em cũng giống anh, chỉ cần bé lớn lên vui vẻ khỏe mạnh là được. Nhưng chúng ta cũng phải hiểu, cuộc sống của bé không chỉ là ba mẹ, bé muốn được hòa vào đám đông, đi học đi làm cũng phải cạnh tranh với người khác. Chúng ta không có yêu cầu với con bé, nhưng luôn có yêu cầu của người khác, chúng ta có thể nuông chiều con nhưng người khác sẽ không. Cho nên giáo dục cần thiết vẫn nên tiên phong về chất lượng. Huống hồ anh không thấy lúc bé biết chữ sẽ rất vui sao. Anh nghĩ lại xem, chẳng lẽ khi còn bé, học tập đều là chuyện đau khổ sao?"
Khương Nhạn Bắc bình tĩnh nhìn cô, lông mày đang nhíu chặt cũng dần buông lỏng, tựa hồ đã hiểu ra một số chuyện.
Thẩm Nam tiếp tục cười: "Anh đừng khẩn trương với Tiểu Anh Đào, thuận theo tự nhiên là được, mọi thứ đều chú trọng có chừng mực. Anh hi vọng con bé có điểm xuất phát luôn vui vẻ là tốt, nhưng anh có nghĩ tới hay không, cuộc sống sao chỉ có mỗi vui vẻ? Nếu như chỉ có vui vẻ thì không thể gọi là vui vẻ."
Khương Nhạn Bắc thở dài, vỗ trán nói: "Em nói đúng, là anh quá khẩn trương rồi. Luôn lo lắng Tiểu Anh Đào sẽ không sung sướng, nhưng chỉ cần chúng ta yêu thương làm bạn với con bé, sao con bé không vui đây? Mà có một chút khó chịu mới có thể để cho người ta hiểu được hoàn mỹ là gì." Là như anh.
"Đúng vậy!" Thẩm Nam gật đầu cười, bĩu môi với anh, "Dù ba chiều con là chuyện thường tình, nhưng anh cũng quá chiều rồi, tựa như lúc nào cũng quỳ nói chuyện với con vậy. Nếu làm hư con thì sao đây? Con cái hư hỏng sẽ có vấn đề lớn hơn. Đừng quên lúc ở đại học em như thế nào?"
Khương Nhạn Bắc gật đầu tán thành: "Không sai, về sau nên tạo một chút lòng tin, không phải giống ba, cái tính đó của em có thể dạy con, bé cũng không thể chống đối được."
Thẩm Nam trừng mắt: "Gì mà tính đó."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Vốn là thế mà."
Nói rồi nằm xuống giường, đắp chăn vào, đưa tay tắt đèn.
Thẩm Nam chui vào theo, véo vào thịt dưới xương sườn của anh: "Tính em thế nào? Anh nói rõ cho em."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Trước kia em thế nào, còn muốn anh nói à?"
Thẩm Nam nói: "Em muốn anh nói."
Khương Nhạn Bắc nắm tay cô, xoay người đặt cô dưới thân, cắn tai cô nhỏ giọng nói: "Thật ra... Tính tình trước kia của em rất hấp dẫn, anh cực kỳ thích."
Tiểu Anh Đào nằm trên giường nhỏ ngủ say, không hề hay biết ba mẹ đang làm chuyện xấu trong đêm.