Thẩm Ngọc gặp lại Lâm Khê vào giờ ra chơi sáng thứ hai. Cậu chạy trên cầu thang vô tình gặp được cô.
Cô đi cùng bạn học, vừa đi vừa cười nói, lúc lướt ngang qua cậu rõ ràng là nhìn thấy cậu nhưng không như thường ngày, chủ động nhiệt tình chào hỏi mà chỉ lơ đãng nói chuyện, nhàn nhạt nhìn cậu rồi tiếp tục cười đùa với nữ sinh bên cạnh.
"Sao vậy?" Người bạn bên cạnh thấy cậu đứng sững tại chỗ, lấy cùi chỏ chọc vào cậu cười đùa.
Thẩm Ngọc hoàn hồn, thu lại ánh mắt nhìn bóng lưng của Lâm Khê, lắc đầu nói: "Không có gì."
Người bạn ôm lấy vai cậu, cười nói: "Gần đây cậu xảy ra chuyện gì à? Luôn lòng không yên, đừng giấu trong lòng, nói nhỏ với anh một chút đi."
Thẩm Ngọc cười đẩy cậu ta một cái: "Với cậu? Tôi làm gì có chuyện gì?"
Buổi trưa hai ngày sau, Thẩm Ngọc cùng bạn ăn cơm ở nhà ăn gặp Lâm Khê. Cô cũng thấy cậu, chỉ là lúc đối mắt rất hời hợt, chuyển sang hướng khác. Cô bỗng đổi đường đi sang trái, tìm chỗ khuất đưa lưng về phía cậu.
Bình thường cô thường đi cùng bạn, hôm nay đến một mình. Chỉ là vừa ngồi xuống bỗng có một nam sinh mang khay cơm đến chỗ cô, cúi đầu nói gì đó với cô rồi ngồi xuống chỗ trống đối diện.
Nam sinh kia cậu biết, tên là Chu Minh Hạo, hẳn là bạn học của Lâm Khê, trong năm cũng rất sôi nổi, đã từng cùng đánh cầu, tham gia vài hoạt động. Thành tích bên khoa văn cũng không tệ, tính cách hào sảng, là nam sinh rất được yêu thích.
Nhà ăn ồn ào, lại cách một đoạn nên bên kia nói gì Thẩm Ngọc đều không nghe được. Chỉ là cậu nhìn thấy nam sinh kia nói không ngừng, lúc nhìn sang nữ sinh, con mắt đều chứa ý cười. Mà Lâm Khê cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng gật đầu cười.
Trong lòng Thẩm Ngọc tựa như bị đá đè vào, cúi đầu ăn vội mấy miếng cơm, không để ý đến bạn học đang ngồi cùng, đứng lên đi.
"Này—cậu làm gì vậy?" Bạn học nhanh chóng nuốt cơm rồi đuổi theo, "Cậu làm trò gì vậy? Chưa nói một câu đã chạy."
Thẩm Ngọc lúc này mới phản ứng, tìm cớ: "Tôi chợt nhớ mình có chút việc."
"Gần đây cậu càng ngày càng kì quái." Nam sinh dừng một chút, chợt nói, "Không phải cậu đang thất tình đấy chứ? Nhưng cậu yêu đương lúc nào sao tôi không biết."
"Nói nhảm gì vậy!"
"Vậy gần đây cậu làm gì kỳ quái như thế."
"Cậu suy diễn vừa thôi."
Hai người cãi nhau ầm ĩ đi ra ngoài, Lâm Khê đang ăn ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng dần biến mất trong đám người, nhất thời ngẩn ngơ.
"Đúng rồi, tôi nhớ cuối tuần này cậu học bổ túc buổi trưa đúng không? Vậy chiều thứ bảy cậu rảnh không?"
"Hả?" Lâm Khê thu lại tầm mắt.
Chu Minh Hạo nói: "Là... Chiều thứ bảy cậu có rảnh không?"
Lâm Khê hỏi: "Có việc gì sao?"
Chu Minh Hạo cười nói: "Thời tiết dạo này không tệ, mấy bạn đội bóng hẹn chiều thứ bảy đi chơi. Cậu có muốn đi không? Cũng có nữ sinh đấy."
Lâm Khê nghĩ thầm, dạo này có nhiều phiền muộn, ra ngoài chơi một chút cũng tốt. Thế là cô gật đầu: "Được."
Chu Minh Hạo mừng rỡ, "Nếu lúc đó trời không mưa tới sẽ gọi cậu."
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ bảy là ngày nắng chói chang, không khí trong lành. Lúc Lâm Khê cùng Chu Minh Hạo đến mới phát hiện nữ sinh trong đoàn thì ra đều là bạn gái của các thành viên đội bóng.
Cô và Chu Minh Hạo bị người khác cho là một đôi, trong đó có hai nam sinh cùng lớp phảng phất cũng nhận định cô có quan hệ với Chu Minh Hạo, cô nghĩ giải thích sẽ làm không khí xấu hổ, nên bỏ qua.
Chu Minh Hạo trong lớp là một nam sinh năng động, mối quan hệ với mọi người không tệ. Nhiều nữ sinh đều thích nói chuyện cùng cậu, người sôi nổi như Lâm Khê cũng không ngoại lệ, chỉ là thường chơi cùng nữ sinh nên không cảm thấy mình có gì khác biệt. Đến bây giờ cô mới nhận ra, nam sinh này đại khái có thể... có ý với cô.
Người cũng đã tới, hối hận cũng không kịp, chỉ có thể không quan tâm đến trò đùa của cậu, kiên nhẫn hoàn thành chuyến đi hôm nay.
Lâm Khê có tâm sự, lại không được tự nhiên nên cô không để ý, máy móc đạp xe đi theo đám người, thỉnh thoảng cười vài tiếng nhưng trong lòng mờ mịt.
Đợi đến lúc hồn về với xác thì đã hai tiếng trôi qua, lúc này cô mới phát hiện phong cảnh xung quanh rất quen thuộc, dù nhiều năm chưa đến nhưng chưa có thay đổi gì.
Đầu mùa hạ, cánh đồng hoa đang lúc nở, mùi hương tỏa trong không khí thấm vào lòng người.
Tất cả mọi người đều dừng lại, đặt xe ven đường.
"Chúng ta chụp ảnh đi! Chút nữa sẽ tập hợp ở đây!" Có một cô gái lên tiếng.
Chu Minh Hạo khóa xe, đi đến trước mặt Lâm Khê: "Cậu muốn đi xem hoa gì?"
Lâm Khê: "Nào cũng được." Nghĩ lại chỉ đến một phía, "Chúng ta qua bên kia đi!"
Bên kia cách xa Thẩm gia một chút.
"Được!" Chu Minh Hạo gật đầu, "Cậu đã đến nơi này rồi sao?"
Lâm Khê nói: "Lúc bé thường tới."
"Thật sao?" Chu Minh Hạo mở to mắt, "Vậy tôi phải theo cậu khám phá."
Lâm Khê cười miễn cưỡng: "Được."
Nam nữ chia theo cặp đi với nhau, cô cũng chỉ có thể đi cùng Chu Minh Hạo.
Chu Minh Hạo là một nam sinh vô tâm, không phát hiện cô có gì kì lạ, hai người sánh vai cùng đi, cậu ta dùng hết vốn liếng hài hước của mình để chọc cô gái bên cạnh cười.
Lòng tốt của cậu, Lâm Khê chỉ đành cố gắng vờ phối hợp.
Kỳ thật Chu Minh Hạo là một nam sinh không tệ, chỉ tiếc người trong lòng cô không phải cậu ấy.
Bất giác hai người đến một hồ nước. Tháng năm chưa đến mùa sen nở nhưng hồ này đã có rất nhiều nụ hoa, còn lác đác mấy đóa đang nở.
Chu Minh Hạo nói: "Này! Nơi này có hoa sen đang nở."
Lâm Khê ngạc nhiên nhìn hồ nước, nhớ đến lúc nhỏ cô thường dắt chó cùng Thẩm Ngọc chạy đến đây chơi. Khi đó là bao lâu? Hình như mười năm trước, cô còn nhớ rất kỹ.
Lúc cô đang thất thần, Chu Minh Hạo đã tiến đến, thấy cậu vươn tay định hái một đóa sen, cô mới hoàn hồn nhanh chóng ngăn lại: "Đừng hái"
Nhưng đã chậm một bước.
Hoa sen đó đã nằm trong tay Chu Minh Hạo, cậu ta không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Khê chỉ biển báo cách đó không xa: "Hoa ở đây không thể hái."
Chu Minh Hạo nhìn thuận theo hướng tay cô, thấy được "Khu nghiên cứ, cấm ngắt hoa, vi phạm sẽ bị phạt.", sắc mặt lập tức thay đổi, "Tôi... Không để ý."
Trẻ được giáo dục tốt ở trường trọng điểm, rất hiểu quy củ, hành vi xấu này khiến cậu ta hơi xấu hổ.
Lâm Khê nói: "Chúng ta đi nhanh, nếu không bị bắt sẽ không xong."
Chu Minh Hạo gật đầu, định chạy cùng cô bỗng có tiếng thét lớn truyền đến: "Hai người đang làm gì vậy?"
Lâm Khê quay đầu, nhìn thấy một người mặc đồ của khu Lục Nguyên đang nổi giận đi đến bên này.
Lập tức cô bất lực.
Khu sinh vật không dễ tha thứ cho kẻ trộm hoa.
Chó lông vàng cùng Thẩm Ngọc kỳ thật sớm đã thấy Lâm Khê cùng Chu Minh Hạo, sau đó cậu ngừng lại bước chân đang đến.
Mười năm trôi qua, lông vàng từ chú cún nhỏ biến thành chú chó già, sớm không hoạt bát như trước, thậm chí cũng không thích sủa. Chú chó đứng lại, co quắp thở gấp.
Thẩm Ngọc yên lặng nhìn đôi nam nữ trẻ bị anh tiểu Quách mang đi, mờ mịt nhìn về phía bầu trời.
Hai kẻ trộm bị mang vài ngôi nhà trắng.
Tiểu Quang đang trực khu đen mặt nói: "Thật sự một khắc cũng không ngừng, vừa mới đi một chút đã có người đến hái hoa."
Trước mặt cô gái mình thích bị chê trách, Chu Minh Hạo cảm thấy rất xấu hổ, cũng không muốn tranh chấp với người khác. Dù sắc mặt của anh rất xấu, cậu ta vẫn cố gắng duy trì sự lễ phép: "Thật xin lỗi, tôi không biết hồ nước này là của khu nghiên cứu."
Tiểu Quách nói: "Ý của cậu là không phải của khu nghiên cứ sẽ tự nhiên hái sao?"
"Không phải, tôi chỉ thấy đẹp nên nhịn không được hái một đóa, chỉ có một đóa." Thật ra cậu ta muốn đưa cho Lâm Khê, không nghĩ lãng mạn không thành còn gây họa.
Tiểu
Quách mắng: "Chỉ một đóa? Cậu biết mỗi một đóa đối với khu nghiên cứu đều có giá trị cực kỳ quan trọng không?" Không nói nghiêm trọng một chút, sẽ không dọa được mấy con ông cháu cha này.
"Tôi... Không biết."
Hiện tại khu trồng hoa rất nổi tiếng, vừa đến thời khắc mùa xuân hè, người đến ngoại ô cũng rất nhiều, không chỉ cả cánh đồng bị thiệt hại mà khu nghiên cứu cũng không may mắn thoát khỏi. Dù là biển cấm cực lớn kia cũng không ngăn được móng vuốt của du khách.
Cho nên, hiện tại bắt được một người, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tiểu Quách nhìn hai học sinh trung học đang thiếu thời, đang nghĩ sẽ làm sao để bọn nhóc bồi thường, điện thoại đặt trên bàn bỗng reo lên.
Anh nhìn dãy số cầm lên nghe: "Tiểu Ngọc, có chuyện gì không?"
Lâm Khê đang làm sai đứng bên cạnh nghe được hai chữ này, bỗng ngẩng đầu mở to mắt nhìn người thanh niên đang gọi điện thoại.
Người tiếp chuyện là Thẩm Ngọc đang đứng dưới bóng râm tránh nắng, một bên sờ đầu Lông Vàng, một bên nói: "Anh tiểu Quách, hai người anh vừa bắt là bạn học của em, nếu không tổn thất nhiều thì anh đừng làm khó họ."
Tiểu Quách nói: "Tổn thất không nhiều, anh sẽ không làm khó bọn họ."
Thẩm Ngọc vội nói: "Đừng để họ biết em nói."
Tiểu Quách cười: "Hiểu rồi."
Thẩm gia thường mời người của khu nghiên cứu ăn cơm, Thẩm Ngọc rất quen thuộc với bọn họ, huống hồ cậu là em rể của ông chủ đã mở miệng thì tiểu Quách cũng không muốn làm người xấu, sau khi cúp điện thoại đã thay đổi ngữ khí: "Được rồi, tôi gọi hai người tới cũng chỉ muốn nói hai người biết không thể tùy tiện hái hoa của người khác. Hai người đã nhận lỗi thì tôi cũng không truy cứu."
Chu Minh Hạo liên tục cảm tạ: "Cảm ơn! Cảm ơn!"
Tiểu Quách phất tay: "Hai người đi đi, nói với mấy bạn khác, nhớ dặn kỹ."
"Được."
Hai người ra khỏi khu nhà trắng, Chu Minh Hạo thở phào một cái, sờ đầu nói: "Xem ra sau này cần quan sát nhiều hơn, không thể nhìn hoa bên đường mà hái được."
Lâm Khê gật đầu lấy lệ, nhìn xung quanh.
Chu Minh Hạo thấy thế hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"
Ngay cả bóng dáng của Thẩm Ngọc cũng không thấy, Lâm Khê lắc đầu: "Không có gì. Chúng ta đi thôi, thấy được mọi người nhớ nói đừng hái hoa loạn ở đây."
Chu Minh Hạo gật đầu.
Hai người đi một đoạn, nhìn con chó vàng đang nằm lười dưới cây đại thụ, thấy người đi qua cũng không sủa, không biết là quá lười hay khinh thường.
Lâm Khê sau khi tám tuổi chưa từng quay lại đây, xem như đã qua tám năm chưa gặp lại lông vàng nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra nó.
Cô nhìn xung quanh một chút, không thấy hình bóng của Thẩm Ngọc, nghĩ ngợi rồi đi sang phía kia.
Chu Minh Hạo liên thanh: "Cậu đừng đi, chó này không có xích, cẩn thận bị cắn."
Nói rồi trực tiếp đi tới, Lông Vàng vẫn nằm sấp không động đậy, cô chỉ khom người sờ nó một chút bỗng nó sủa hai tiếng, sau đó đứng dậy ngoáy đuôi cọ vào người cô.
Lâm Khê kinh hỉ nói: "Lông Vàng, mày còn nhớ tao sao? Tao là Hòa Hòa, chủ của mày đâu?"
Lông Vàng không hiểu cô nói gì, nhưng lắc đuôi dữ dội.
Chu Minh Hạo đi đến, kỳ quái hỏi: "Cậu quen con chó này à?"
Lâm Khê nói: "Khi bé từng chơi với nó."
Chu Minh Hạo cười tủm tỉm: "Khó trách lại thân mật với cậu như thế."
Lâm Khê sờ đầu Lông Vàng, xoay người không thấy Thẩm Ngọc, đứng lên nói: "Trễ rồi, chúng ta trở về tập hợp với mọi người thôi."
"Được."
Cô vừa mới di chuyển vài bước, Lông Vàng liền ngoáy đuôi đi vòng quanh.
Chu Minh Hạo cười: "Này, hình như nó thích dính với cậu đấy."
Lâm Khê khom người sờ lông, quay đầu nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Ngọc, sợ Lông Vàng theo mình sẽ bị lạc, chỉ nói ý trấn an: "Lông Vàng, mày đừng quấn tao, nếu không tiểu Ngọc sẽ không tìm thấy mày."
"Tiểu Ngọc? Chủ của con chó này sao?"
Lâm Khê khẽ ừ gật đầu: "Là bạn thuở nhỏ của mình."
Chu Minh Hạo nói: "Vậy cậu có thể đi tìm cậu ấy mà. Dù sao cũng chưa trễ."
"Bỏ đi, đã qua nhiều năm rồi, không chừng người ta cũng không nhận ra mình."
"Cậu còn nhớ rõ cậu ấy, nhất định người đó vẫn còn nhớ cậu. Cậu thấy con chó này cũng còn nhớ cậu đấy sao?"
Lâm Khê hơi trầm mặc, bỗng giận dỗi nói: "Đôi khi người còn không bằng chó."
Chu Minh Hạo: "..."
Lúc bị Lông Vàng không thể đi, bỗng có tiếng huýt từ xa vang đến, Lông Vàng nghe được tiếng gọi ngẩng đầu sủa với Lâm Khê vài tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy.
Bên cạnh cánh đồng hoa xa xa, một thiếu niên mặc áo thun trắng đứng ở đó, tay đang đặt trên môi huýt một tiếng rồi thả xuống. Vì cách quá xa nên Lâm Khê không nhìn rõ nét mặt của cậu, chỉ mơ hồ nhìn cậu đang nhìn về phía này.
Ráng chiều nhu hòa ánh lên người thiếu niên, gió nhẹ thổi qua tô điểm nét đẹp tĩnh mịch tựa như tranh.
Chu Minh Hạo cũng nhìn thấy Thẩm Ngọc, chỉ là không nhìn ra hình dáng, cậu ta lầu bầu: "Chủ của con chó này là nam sao? Tôi còn tưởng là nữ chứ!"
Lâm Khê không nói.
Chu Minh Hạo không nhận ra Thẩm Ngọc, thuận miệng nói: "Sao tôi thấy cậu ta khá quen nhỉ?"
Lâm Khê nhìn nam sinh không động phía xa, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
"Này!" Chu Minh Hạo sờ đầu một cái, xoay người cùng cô đi khỏi, chỉ là vài bước lại không nhịn được quay đầu nhìn nam sinh kia.
Nam sinh vẫn còn đứng đó, tựa hồ đang ngắm nhìn bọn họ.
"Cậu ta không phải là bạn lúc bé của cậu sao, cậu không đến chào hỏi à?"
"Bỏ đi, đã nhiều năm như vậy, sớm không nhận ra."
"Cậu còn nhớ người ta, người đó cũng nhất định sẽ nhớ cậu. Nếu như một chút cũng không nhận ra, nhất định cậu ta vẫn biết tên cậu chứ."
Lâm Khê không quay đầu lại: "Quên đi."
Phía bên này, Lông Vàng chạy về bên người Thẩm Ngọc, cọ vào ống quần cậu đi quanh vài vòng, tựa hồ muốn đưa cậu đến chỗ của Lâm Khê.
Thẩm Ngọc giật mình, sờ lên đầu nó, thở dài nói: "Lông Vàng, quên đi."