Mười lăm phút trôi qua.
Châu Vân Du thôi giận dữ.
Như mọi lần, cô vẫn học cách tha thứ cho hắn, cho chính bản thân cô và cho sự trớ trêu một chút của cuộc đời vốn tươi đẹp.
- Phải cười lên thôi.
- Cô tự nhủ với chính mình.
Thế rồi Châu Vân Du bước ra cửa, toan đi tìm chút gì ăn cho vơi nỗi buồn.
Cánh cửa vừa mở ra, cô đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt mình.
Hắn vẫn ở đó, không nói lời nào, đột nhiên cúi xuống mà ôm chầm lấy cô.
Đôi mắt mệt mỏi của hắn gục lên mái đầu nhỏ.
Châu Vân Du không khỏi ngỡ ngàng.
Một bản ngã lớn đang dần hạ xuống ngay trước mắt cô nhóc.
- Tôi xin lỗi.
- Hắn trầm mặc nói.
Châu Vân Du buông lỏng mi mắt.
Cô khẽ nhăn mặt, cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng vạm vỡ mà cô độc kia.
Qua lồng ngực ấm áp, Châu Vân Du cảm nhận được nhịp đập run rẩy của hai trái tim đã hằn sâu biết bao thương tổn.
Thế mà họ vừa tàn nhẫn làm tổn thương lẫn nhau.
Cả hai đều đau, mà sao tới tận giờ phút này mới học được cách yêu thương cho đúng?
Tuổi trẻ của Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du đã quá sốc nổi, bồng bột và vội vàng.
Sẽ cùng chữa lành chứ? Hay vì một phút vị kỉ mà để lạc mất mãi mãi về sau?
- Tôi...cũng xin lỗi.
- Châu Vân Du lí nhí.
Mùa đông kéo về lạnh buốt.
Nhưng ở trong vòng tay hắn lại rất ấm.
Có lẽ cả hai thật sự đã tổn thương quá nhiều.
Một trái tim bị hiện thực thả rơi cho vỡ làm đôi.
Cuối cùng cũng tìm được một nửa còn lại để hàn gắn.
Những lỗ thủng trong tâm hồn hắn, tình cờ cô lại có thể lấp đầy, và ngược lại.
Châu Vân Du vùi mặt trong hõm cổ hắn, khẽ hỏi:
- Anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Lâm Chấn Phong siết chặt vòng tay hơn, áp sát cô vào cơ thể mình mà đáp:
- Tất nhiên, nếu nhóc để tôi ôm lâu thêm chút nữa.
Không chỉ mình hắn, thì ra cô cũng từng biết đau.
Hắn chỉ ước mình có thể mạnh mẽ như cô, vẫn vô tư mỉm cười dù phía sau là nghìn trùng giông gió.
Giữa biển đời dài rộng, quá khứ của Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du vô tình bắt gặp nhau: họ đều là những đứa trẻ lạc lõng của cuộn hôn nhân đổ vỡ.
Hắn cứ thế mê man đắm chìm trong hơi ấm cơ thể bé nhỏ.
Đã từ lâu, Lâm Chấn Phong chưa được cảm nhận làn hơi ấy, một làn hơi nữ tính và bao dung, một làn hơi hắn chưa từng tìm kiếm được trong chính vòng tay của người mẹ đã sinh ra hắn.
Châu Vân Du bỗng bật cười:
- Nhẹ thôi.
Anh sẽ bóp ngạt tôi mất.
Lâm Chấn Phong buông lỏng vòng tay song vẫn khư khư níu lấy hình bóng nhỏ bé của Châu Vân Du.
Hắn đang ôm trong lòng cả một vùng trời bình yên và dịu mát.
Một vùng trời chỉ của riêng hắn mà thôi.
Âm thanh của sự tĩnh lặng đã bao trùm khắp không gian, khiến cho tiếng bước chân đi rất khẽ của bà Châu Vân Du cũng có thể bị phát giác.
Bà hiền hậu nhìn hai đứa trẻ mới lớn đang ôm nhau, mỉm cười và nói:
- Xuống ăn cơm đã rồi ôm tiếp nào.
Châu Vân Du ngại ngùng đẩy lồng ngực Lâm Chấn Phong ra.
Cô ngoan ngoãn đi theo bà vào bếp.
Lâm Chấn Phong bước phía sau, một sắc đỏ vốn rất khó thấy trên nước da ngăm đã in đậm màu nơi gò má hắn.
Sau khi dùng bữa và nghỉ ngơi, Lâm Chấn Phong xin phép ra về.
Châu Vân Du đứng ngoài cổng tiễn hắn.
Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật đấy!
Lâm Chấn Phong gật gù:
- Một lần này là quá đủ rồi.
Tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc.
- Vậy ngoắc tay nhé! Hứa với nhau sẽ không để chuyện này lặp lại nữa.
- Châu Vân Du vui vẻ chìa ngón tay ra.
Hắn ngoắc tay với cô, bỗng nhiên nhếch môi cười và nói:
- Buổi dã ngoại sắp tới với lớp, tôi sẽ tham gia.
Dứt lời, Lâm Chấn Phong vẫy tay tạm biệt cô và nhấn bàn đạp rời đi.
Châu Vân Du khoanh tay đứng nhìn theo bóng dáng hắn, cô phì cười, cảm thấy tên côn đồ này cuối cùng đã bớt cứng đầu đi phần nào.
Và cô thầm nghĩ cơ thể hắn cũng rất đẹp nữa, giống như một chiếc gối ôm cỡ lớn, săn chắc và thơm hương gỗ trầm.
oOo
Những ngày sau đó, Lâm Chấn Phong liên tiếp vắng mặt tại lớp học.
Châu Vân Du lấy làm lạ, cô bèn đi hỏi thầy giáo chủ nhiệm, song thầy Chu chỉ lắc đầu:
- Cái cậu đấy có bao