Buổi dã ngoại cuối năm của lớp 11D cuối cùng cũng đã tới.
Chuyến đi sẽ kéo dài hai ngày một đêm, tại bờ biển phía đông nơi thiên nhiên vô cùng hoang sơ và tươi đẹp.
Châu Vân Du tung tăng kéo vali tới trường để tập trung từ sớm.
Khi không phải khoác lên bộ đồng phục như thường lệ, cô luôn thích diện những món đồ đơn giản, thoải mái và đáng yêu đúng như cá tính của mình.
May mắn thay, thời tiết tại miền đông cũng không quá khắc nghiệt, vậy nên váy ngắn, tất đùi và một chiếc áo hoodie là lựa chọn hoàn hảo của Châu Vân Du hôm nay.
- Các em chú ý chia nhóm và cử ra trưởng nhóm giúp tôi.
- Thầy chủ nhiệm vỗ tay để ổn định lại trật tự.
Châu Vân Du nhìn quanh, cô thấy nhóm nào cũng vui, nhóm nào cũng thân thiện, tuy nhiên được lập nhóm cùng những người bạn thân vẫn là tuyệt nhất.
- Y Thục, boss Phong, cả Phan Minh nữa! Lại đây nào các cậu.
- Châu Vân Du vẫy tay gọi lớn.
Khi tất cả cùng họp lại đông đủ trên sân trường cũng là lúc vị trí trưởng nhóm được bình chọn.
Khiêm Y Thục nâng gọng kính trên sống mũi, nói:
- Phan Minh, cậu có kinh nghiệm làm lớp trưởng, vậy giờ làm trưởng nhóm luôn nhé.
Cậu học bá mỉm cười và nhìn về phía Châu Vân Du:
- Tớ nghĩ nên để Vân Du trải nghiệm thử vị trí này.
Cậu rất thích hợp đấy, chỉ cần cậu nói, mọi chuyện chúng tớ điều có thể nghe theo ý cậu.
Không ai là không nhận ra tình ý rõ mồn một trong giọng điệu ôn nhu của Phan Minh, ngoại trừ khi người đó là Châu Vân Du, một cô gái với sự tinh tế bằng không.
Lâm Chấn Phong thấy ngứa tai ngay khi nghe Phan Minh nói vậy.
- Chúng tớ? Đừng đánh đồng ai cũng như cậu.
Tôi không nghe theo lời nhóc kia đấy thì sao? - Hắn cười khẩy.
Châu Vân Du chỉ nhún vai:
- Vui là chính, tranh luận làm gì.
Khiêm Y Thục, chốt cậu làm trưởng nhóm nhé.
Thầy ơi, nhóm em xong rồi!
Khiêm Y Thục ngơ ngách khi đang im lặng đứng ngoài cuộc thì tự nhiên bị giao trách nhiệm.
Cô bạn thở dài bất lực trước tính đường đột của Châu Vân Du, lại quan ngại sâu sắc hơn cả khi thấy hai cậu con trai kia vẫn nhìn nhau với ánh mắt thù địch.
Sự kết hợp này khiến tương lai của nhóm coi như đi vào ngõ cụt rồi.
Xe khách đã đến.
Lớp 11D xếp hành lí lên khoang xe và lần lượt tìm vị trí ngồi.
- Hàng ghế cuối là vui nhất!
Châu Vân Du hào hứng thốt lên.
Cô đẩy ngay vali của mình cho Lâm Chấn Phong, vừa chạy nhanh lên xe vừa nói vọng lại với hắn:
- Cất đồ giúp tôi! Tôi đi chiếm chỗ trước đây!
Thế là Lâm Chấn Phong lại phải hì hục thu dọn đống hành lí của cả hai, mặc dù chính hắn chỉ vừa mới dứt khoát khẳng định sẽ không nghe lời cô.
Thấy Phan Minh đã cất xong và nhanh chân đi sau Châu Vân Du, hắn cũng vội vàng chạy theo để không bị cậu ta tranh mất ghế.
Tình cờ thay, hàng phía cuối xe có đủ bốn ghế ngồi.
Châu Vân Du cư nhiên bị kẹp giữa hai tên con trai cao lớn.
Khiêm Y Thục bất lực ngồi phía