Hoàn thành trò chơi thứ nhất, Châu Vân Du tiếp tục rủ cả nhóm tham gia đánh bóng chuyền - bộ môn thể thao mà cô rất thích.
Sau khi bốc thăm chia đội, kết quả cho ra Lâm Chấn Phong cùng phe với Khiêm Y Thục, Châu Vân Du và Phan Minh sẽ là đối thủ ở sân còn lại.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Lâm Chấn Phong cởi áo khoác của mình ra và buộc quanh hông cô.
Hắn lẩm nhẩm:
- Đã mặc váy rồi còn đòi chơi bóng.
Châu Vân Du cười khì:
- Nhưng váy trông rất đáng yêu, và chẳng phải đã có anh ở đây để tôi cướp áo hay sao?
Càng ngày cô nhóc lại càng thêm chủ quan vì cậy mình có Lâm Chấn Phong hậu thuẫn.
Nếu cô là người phá, hắn sẽ là người dọn.
Nếu cô là người tùy hứng nghĩ gì làm nấy, hắn sẽ là người theo sau để ổn định lại tất cả.
- Vậy nếu tôi không ở đây thì sao? Nghỉ chơi đấy nhé.
- Lâm Chấn Phong búng lên trán cô mà cảnh cáo.
- Hì hì, anh sẽ luôn có mặt ở cạnh tôi mà.
Làm gì có chuyện nếu.
Dứt lời, Châu Vân Du chạy về vị trí và đã sẵn sàng tung bóng.
Lâm Chấn Phong cũng đi vào sân của mình.
Hắn vẫn suy nghĩ mãi về câu nói cuối cùng ấy.
Phải, quả nhiên không dễ gì để hắn rời xa cô, người bạn đầu tiên và có lẽ là duy nhất khiến cho thanh xuân của hắn trở nên ý nghĩa.
Lâm Chấn Phong sẽ không cho phép bản thân đánh mất những điều quan trọng như trước kia đã từng.
Hồi còi bắt đầu vang lên.
Châu Vân Du nhảy cao và phát bóng.
Khiêm Y Thục chạy theo đánh đáp trả.
Quả bóng chuyền bay từ bên này qua bên kia, cát dưới chân tung lên theo từng nhịp chân dứt khoát.
Lần này, tới lượt Phan Minh đỡ bóng và tung đi thật mạnh.
Lâm Chấn Phong nhếch môi cười nhạt, giờ là lúc hắn bắt đầu hành động.
Cú bật nhảy cùng lực tay khoẻ khoắn khiến quả bóng tròn lao như đạn bắn về phía Phan Minh.
Cậu học bá kia cũng không chịu thua.
Cả hai bên phòng thủ lại tấn công kịch liệt.
Tỉ số liên tục thay đổi khi không ai nể nang ai mà nương tay.
Lâm Chấn Phong hoàn toàn chỉ nhằm vào những góc nguy hiểm mà đập bóng.
Hắn vận động rất nhanh nhẹn, lại dễ dàng như thể không hề biết mệt, cứ mặc nhiên chơi đùa với thể lực của người khác.
Cú ném bóng lần này hắn tung đi với lực rất lớn, tuy nhiên lại sơ sẩy không kiểm soát đường bay.
Và như vậy, chỉ trong một giây ngắn ngủi, quả bóng lao thẳng về phía Châu Vân Du, khiến cho cô trở tay không kịp mà hứng trọn cú va mạnh vào đầu.
- Á! - Châu Vân Du la lên rồi lảo đảo ngã xuống nền cát.
Phan Minh vội vàng chạy lại.
Cậu quỳ xuống, lo lắng hỏi han cô, tay xoa nhẹ lên vết đỏ đã in đậm trên nước da trắng ngần.
- Cậu không sao chứ? Có đau lắm không? Để tớ đưa cậu vào nghỉ ngơi.
Châu Vân Du xoay khớp cổ để xốc lại tinh thần.
Mắt vẫn còn hơi loá, song cô lắc đầu:
- Tớ ổn mà! Vẫn còn chơi tiếp được.
Không sao đâu.
Phan Minh nắm tay Châu Vân Du rồi giúp cô đứng dậy.
Châu Vân Du phủi váy, sắn tay áo lên cao và nhìn Lâm Chấn Phong với ánh mắt rực lửa:
- Cứ chờ đấy!
Trận bóng tiếp tục diễn ra.
Song càng về sau, tỉ số lại càng nghiêng về đội của cô.
Lâm Chấn Phong dường như phản công rất hời hợt và cẩn trọng.
Không còn những cú phát bóng mạnh mẽ.
Không còn những sục sôi hiếu chiến.
Và kết quả đã rõ, chiến thắng thuộc về Phan Minh cùng Châu Vân Du.
Nhìn hai người họ đập tay nhau ăn mừng, Lâm Chấn Phong cắn răng và thấy hậm hực đến khó chịu.
Chiều tà dần buông.
Cuộc chơi đã vãn.
Lâm Chấn