Sam! Ra ngoài cửa lớp mau, Lâm Chấn Phong nói muốn gặp mày kìa!
Một cô gái cùng băng nhóm cá biệt chạy đến và gọi Đình Nguyệt Sam.
Nghe vậy, cô ta liền đứng bật dậy, vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc rồi tiến ra ngoài.
- Phong...anh tìm em có việc gì không? - Đình Nguyệt Sam không giấu nổi sự háo hức trên gương mặt khi thấy hắn chủ động đến với mình.
Cô ta đang mừng thầm rằng vở kịch của mình cuối cùng cũng thành công tốt đẹp.
Thế nhưng Lâm Chấn Phong chỉ nhàn nhạt hỏi thẳng:
- Cô bị điên à?
- Sao cơ?
- Tôi nói cô bị điên hay gì mà dám chen chân vào chuyện của tôi với Vân Du.
Chút trò mèo hèn hạ đó sẽ khiến tôi để mắt đến cô chăng?
Bị bắt thóp tại trận, Đình Nguyệt Sam ngỡ ngàng và tức đến run người.
Chị ta mỉm cười gượng gạo, nhìn hắn bằng ánh mắt phong tình song lại thật mù quáng:
- Phải.
Chỉ cần gây được sự chú ý của anh, em có thể làm tất cả.
- Nhưng tôi đếch thích cô đấy thì sao nào? Nghe cho kĩ, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.
Đừng bao giờ lộn xộn với chúng tôi, đặc biệt là em ấy.
Đình Nguyệt Sam buông lỏng cơ mặt, đầu vẫn ngẩng cao dẫu giọng nói đã đắng ngắt:
- Ồ...em biết anh thích những cô nàng hư hỏng.
Vậy nên em sẽ không nghe lời đâu.
Sự bất cần và bướng bỉnh của cô ta khiến Lâm Chấn Phong phát chán.
Hắn chỉ lạnh nhạt buông lời:
- Lần sau đừng trách tôi vô tình.
Nói rồi, hắn quay bước đi khỏi, để lại phía sau một Đình Nguyệt Sam đang hờ hững cười khẩy.
- Chẳng phải lúc nào anh cũng vô tình với em hay sao...
Lâm Chấn Phong không muốn phí phạm thời gian của mình cho những thứ không hề quan trọng.
Hắn luôn tuyệt tình như thế, sẵn sàng cắt đứt tất cả, nhưng mớ rắc rối mang tên Đình Nguyệt Sam vẫn chưa từng buông bỏ chấp niệm với Lâm Chấn Phong.
Cái thời hắn bắt đầu vang danh bằng sự nổi loạn và liều lĩnh, Đình Nguyệt Sam đã bắt đầu để mắt đến hắn.
Hút thuốc, xăm mình, đánh nhau, cờ bạc, rượu chè, bỏ học, đốt sổ đầu bài, đập nát camera trường học,...!Sao mà hắn lại có thể giống cô ta đến thế? Đình Nguyệt Sam hứng thú với gương mặt gai góc và phong trần, với hình thể tuyệt mĩ, với cá tính quá mạnh và với lối sống bê bối của hắn ta.
Biết được quá khứ đã tạo nên con người ấy, Đình Nguyệt Sam lại càng muốn tiếp cận.
Cô ta bắt đầu chạm đến nỗi đau sâu kín nhất, thao túng nó, lợi dụng nó và dẫn dắt hắn lạc vào một mối quan hệ mập mờ đến độc hại.
Sau cùng, Lâm Chấn Phong là người kết thúc mọi thứ ngay trước khi để mình rơi vào cái bẫy tinh xảo mà chính tay Đình Nguyệt Sam đã tạo ra.
Nực cười thay, cô ta lại chưa thể dứt tình với hắn, ít nhất là tới tận giờ phút này.
Lâm Chấn Phong sau khi rời đi thì không trở về lớp ngay.
Hắn tìm đến căn tin và mua lon cà phê đen để lấy lại sự tỉnh táo.
Trong túi vẫn còn lại chút tiền thừa...
- Cho cháu thêm một hộp sữa việt quất.
- Hắn nói.
Cầm hai thứ đồ uống trên tay, Lâm Chấn Phong đi tìm Châu Vân Du.
Cô nhóc ham vui ấy chưa bao giờ chịu đứng yên một chỗ.
Và giờ ra chơi là thời điểm mà việc tìm kiếm cô gần như là vô vọng.
Tới gần bên sân sau, hắn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Chị cũng yêu em.
Lại đây nào...!Ôi, đừng chui vào váy của chị chứ!
Lâm Chấn Phong vội vàng chạy đến nơi phát ra tiếng nói ấy.
Tim đập thình thịch nặng nề.
Chỉ trong vài giây, hàng loạt viễn cảnh nhạy cảm đến tồi tệ đua nhau hiện lên trong tâm trí hắn.
Rẽ qua góc khuất, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra cô.
Châu Vân Du đang quỳ bên