Màn đêm buông nhanh.
Chẳng còn bao nhiêu ngôi nhà đang sáng đèn.
Lâm Chấn Phong nhìn bầu trời khuya tối đen phía ngoài.
Hắn chống nạnh rồi thở phào một hơi:
- Đến giờ rồi nhóc con.
Đi ngủ sớm cho mau lớn.
Châu Vân Du lập tức nhíu mày.
Cô bất mãn chép miệng:
- Đừng giở thói khinh thường người lùn nhé.
Người ta dám ngẩng cao đầu nhìn thế giới, còn anh chỉ có thể cúi đầu trước Du Du này thôi.
Tuy miệng nói vậy, song cô vẫn ngoan ngoãn leo lên ghế sô pha và nằm xuống.
Lâm Chấn Phong bỗng nhiên tiến về phía cô.
Hắn luồn tay đỡ dưới vai và chân của Châu Vân Du, dễ dàng bế cô lên như nâng một chiếc lông vũ nhỏ.
Cứ ngang nhiên như thế, hắn đẩy cửa, lôi cô nhóc vào phòng ngủ của mình.
- Boss à em biết lỗi rồi! Có chuyện gì mình từ từ đàm phán.
Thả em xuống với, em biết anh sẽ tha thứ cho cái mỏ hỗn của em đúng chứ.
Đừng làm vậy mà.
- Châu Vân Du rối rít kéo lấy cổ áo hắn.
Vẫn như mọi lần, chỉ đến khi lãnh hậu quả thì cô mới chịu chừa thói mạnh miệng.
Thân thể cố giãy giụa song càng bị hắn ôm chặt.
Cô nhóc mếu máo khóc không thành tiếng, hết mực đưa lời khéo léo hòng chạy thoát khỏi nanh vuốt của tên Lâm Chấn Phong.
Hắn chỉ cười khẩy, thả cô xuống chiếc giường của mình rồi phủi tay:
- Đừng làm gì cơ? Em nghĩ anh làm gì được con nhóc dữ dằn nhà em?
Rũ chiếc chăn bông ra và trùm lên người Châu Vân Du, Lâm Chấn Phong nói tiếp:
- Chỗ của em là ở đây.
Còn anh ngủ ngoài sô pha.
Không được ý kiến gì thêm.
Chúc ngủ giật mình.
Những lời cụt lủn và ngang ngược kia vừa dứt, hắn liền vẫy tay tạm biệt cô, nhanh chóng rời khỏi phòng và khép cửa lại.
Châu Vân Du nằm trên chiếc giường lớn của hắn.
Vì chưa kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra mà cô không hoang mang đến không khép được miệng.
Hắn lúc nào cũng như thế, tùy hứng, dứt khoát, lại luôn nhất quyết để người khác phải hiểu lầm thành ý của mình.
Có lẽ hình tượng bất cần đến mức thô lỗ đã đi theo hắn quá lâu, lâu đến nỗi Lâm Chấn Phong không thể tự nhiên mà hành xử như một người tử tế cho được.
Châu Vân Du hiểu rằng hắn muốn nhường chỗ ngủ tốt hơn cho mình nên thôi không chấp nhặt nữa.
Đôi mắt sau trận khóc thảm thiết cũng đã khô lại và mỏi nhừ.
Cô nhóc dần mơ màng lịm đi giữa gối chăn ấm áp, dường như còn cảm nhận được hương cơ thể hắn vương trong lớp vải mềm.
Mùi hương nam tính và trầm thấp như gỗ đàn hương ấy ôm trọn lấy Châu Vân Du và nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ.
Mưa bên ngoài còn rơi tầm tã.
Cơn bão chưa chịu ngừng giày xéo vùng ngoại ô yên bình.
Những hồi sấm xé trời lại tiếp tục vang lên.
Châu Vân Du bừng tỉnh.
Đôi mắt mở tròn và khẽ run lên.
Nỗi ám ảnh đeo đuổi cô từ ngày nhỏ đến nay quả nhiên không dễ gì tan biến hết chỉ bằng một lần chữa lành.
Quả thật Châu Vân Du vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Lâm Chấn Phong đang an tĩnh yên giấc trên sô pha thì bỗng nghe tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở và âm thanh thầm lặng của những bước chân khẽ khàng.
Hắn bắt đầu tự chất vấn lại mình, rõ ràng ngày giỗ hôm kia hắn đã thắp hương đầy đủ, sao có chuyện cha hắn hiện về bóp cổ thằng nghịch tử này được?
- Boss Phong...
Giọng nói thầm thì của cô vang lên và khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Chấn Phong ngồi dậy, trong bóng tối mập mờ, hắn thấy cô đang ôm chiếc gối mà đứng ngay trước mắt mình.
- Sao thế? Sợ ma à?
- Không.
Mà là còn sợ sấm...!- Châu Vân Du ngại ngùng lí nhí.
Hắn bật cười, đứng dậy dắt tay cô trở về phòng ngủ, miệng vẫn cố cằn nhằn để giấu đi vẻ