Đối mặt với một kiếm lăng lệ này, Lục Diệp không tránh không né, hung hăng chẻ xuống đầu thiếu niên kia!
Quang mang màu đỏ rực hiện lên trên thân đao, trường đao như thể bị thiêu đốt.
Liếc thấy Lục Diệp hung ác như thế, thiếu niên rõ ràng cả kinh, vội vàng biến chiêu, giơ kiếm đi ngăn.
Quang … một tiếng trầm vang, sát na khi đao kiếm tương giao, trường kiếm gần như rời tay mà ra, thiếu niên càng là bị lực lượng kia đánh cho liên tiếp giật lui ra sau.
Vẻ kinh hãi trong mắt hắn càng đậm, nhưng không đợi hắn kịp có thêm động tác gì, trường đao trong tay Lục Diệp đã giống như cuồng phong bạo vũ bổ xuống.
Bắt đầu từ lúc đi ra Thanh Vân Sơn, chỉ cần điều kiện cho phép, mỗi ngày Lục Diệp đều sẽ kiên trì luyện đao hai canh giờ trở lên, loại rèn luyện này có lẽ không thể giúp hắn nắm giữ đao thuật hay kỹ xảo gì quá mức huyền diệu, song lại khiến cho cơ sở của hắn càng lúc càng vững chắc.
Lại thêm kinh nghiệm tích lũy được qua từng trường chém giết đoạn thời gian gần đây, hiện tại Lục Diệp đã không còn là thiếu niên lơ ngơ như khi vừa mới đi ra Thanh Vân Sơn.
Hắn đã dần dần hình thành nên phong cách chiến đấu của riêng mình, đó chính là hung ác, lăng lệ, bởi vì hắn có Ngự Thủ linh văn làm chỗ dựa, vừa rồi nếu thiếu niên không kịp thời biến chiêu ngăn lại đao đầu tiên của hắn, một đao kia rất có thể đã chém đối phương thành hai khúc.
Sự cẩn thận của thiếu niên giúp hắn lượn qua một vòng trước cửa Quỷ Môn Quan, nhưng cũng chỉ thế mà thôi!
Quang quang quang … tiếng vang không ngừng truyền ra, mỗi một đao chẻ xuống, thiếu niên lại sẽ giật lui ra sau ba bước, dưới lực lượng xung kích cường đại, hổ khẩu bắt đầu nứt ra.
Trong lòng không khỏi kêu rên một tiếng, đây là đứa điên từ đâu chui ra, đánh lên hung bạo đến thế là cùng, hơn nữa mặc dù cùng là tu vi tứ trọng, nhưng lực lượng bản thân rõ ràng kém đứa điên này một đoạn không nhỏ.
Lúc đối phương xuất đao, quanh thân tràn đầy lực lượng khí huyết, khiến hắn không khỏi sinh ra ảo giác, rằng gia hỏa trước mặt này tựa như một con hung thú vừa chạy ra từ trong lồng giam, chỉ muốn chọn người mà cắn nuốt.
Dư quang khóe mắt liếc thấy có hai tên sư đệ đang từ hậu phương bọc đánh mà đến, chỉ cần hắn nỗ lực kiên trì thêm mấy hơi liền có thể cùng hai sư đệ liên thủ vây công đối phương.
Hắn một bên lui lại, một bên vươn tay sờ vào trong túi trữ vật, vừa mới lấy ra một tấm linh phù chuẩn bị đánh tới, bỗng chợt nghe được tiếng răng rắc giòn vang!
Thiếu niên kinh hãi, khóe mắt liếc thấy trường kiếm của mình đứt gãy từ ngay điểm chính giữa, lưỡi kiếm đứt đi nghiêng nghiêng bay ra, tiếp đó chỉ thấy cả người tê rần, cứng đờ ra đó.
Tầm nhìn bắt đầu nghiêng đổ, thứ cuối cùng ấn vào mí mắt là nửa đoạn thân thể nhìn có vẻ rất quen thuộc.
Đó là thân thể của ta? Ý thức thiếu niên từ từ chôn diệt.
Máu tươi phun tung toé, phía bên phải truyền đến tiếng Hổ Phách gầm gừ, tiếp sau là tiếng gào thét hoảng sợ.
Bên trái lại có tiếng xé gió, kẻ địch trốn ở trong tối lại bắn một tên về phía Lục Diệp.
Chẳng qua tên này không chính xác, hẳn là cái chết của thiếu niên khiến kẻ đánh lén loạn mất tâm thần.
Loạn tâm thần không chỉ mỗi mình kẻ đánh lén mà còn có hai tên tu sĩ đã vọt tới cách sau lưng Lục Diệp không xa.
Tu sĩ Thái La Tông canh giữ ở ngọn núi này có tổng cộng năm người, một tên tứ trọng, hai tên tam trọng, hai tên nhị trọng.
Phối trí như thế không tính mạnh, nhưng đây là hậu phương Thái La Tông, cho nên cũng không cần đội hình quá mạnh làm gì, chỉ cần ngọn núi phía trước còn chưa mất, tu sĩ Thanh Vũ Sơn không khả năng đánh tới đây, đây đã tính là vị trí vô cùng an toàn.
Bởi thế người lưu thủ ở chỗ này chỉ là nhằm đề phòng vạn nhất.
Loại bố trí vốn có vẻ rất cẩn thận này, lại bởi vì Lục Diệp đi đến mà bị đánh phá.
Lúc này, hai tên tu sĩ Thái La Tông đã vọt tới sau lưng Lục Diệp như bị một chậu nước lạnh giội xuống đương đầu ngay giữa ngày đông, cả người lạnh toát.
Bọn hắn trơ mắt nhìn xem sư huynh tứ trọng nhà mình bị tên khách không mời kia chém thành hai đoạn trong thời gian ngắn ngủi không đến năm nhịp thở, ai nấy đều sợ hãi cả kinh không để đâu cho hết.
Điều này dẫn đến bọn hắn đến cách Lục Diệp còn chưa tới ba trượng liền đột nhiên đồng loạt ngừng bước.
Lục Diệp quay người, trường đao chỉ xéo mặt đất, trên lưỡi đao có máu tươi nhỏ xuống.
Hai chân đạp mạnh mặt đất, để lại một hố nhỏ, chỉ mấy bước liền đã giết tới trước mặt hai tên tu sĩ Thái La Tông đã bị dọa ngu kia.
Sinh tử quan đầu, hai người này rốt cục bộc phát ra tiềm lực bản thân, cùng lúc đánh tới