Vượt qua một nơi khe núi, phía trước mặt có mấy đạo thân ảnh đánh tới, cầm đầu là một người linh quang ngoài thân nồng đậm, rõ ràng là ngũ trọng.
Người này nhảy vọt trên từng đoạn thân cây, thân hình như gió, tới cách hơn mười trượng liền xông giết về phía Lục Diệp, trường thương trong tay đâm tới như rồng, đồng thời miệng quát lên một tiếng chói tai:
- Chết đi!
Trên thanh trường thương, linh lực tuôn động, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, càng tăng thêm phần uy thế cho một thương này.
Khoảng cách giữa đây đó tấn tốc được rút ngắn, lúc Hổ Phách muốn tránh thì đã không kịp, Lục Diệp đưa tay nhắm về phía người kia, linh lực tuôn động nơi lòng bàn tay.
Khắc sau, hồng quang chợt hiện, chim mập vỗ cánh đánh tới người kia.
- Pháp tu?
Người tới cả kinh, lấy tu vi tứ trọng lại có thể có được tốc độ thi pháp nhanh chóng như thế, đây tuyệt đối là pháp tu không sai được.
Thuật pháp này có chút tương tự Hỏa Điểu Thuật, nhưng khác biệt so với Hỏa Điểu Thuật bình thường chính là, hỏa điểm đối phương thi triển ra hơi béo chút!
Thân ở giữa trời, không tiện để tránh né, người kia đâm ra một thương, nhắm thẳng đến chim mập.
Oanh một tiếng, linh lực nổ tung, khí tức nóng rực bao bọc lấy hắn, may mà hắn là ngũ trọng, kịp thời thúc giục linh lực hộ thể mới được bình yên vô sự, lúc hạ xuống đất thần tình có vẻ ngưng trọng dị thường.
Chỉ nháy mắt tiếp xúc, hắn liền cảm giác được linh lực đối phương cực kỳ tinh thuần, đây tựa hồ không phải là điều mà một tên tứ trọng có thể có!
Quay đầu nhìn lại, thiếu niên cưỡi bạch hổ đã từ cánh bên giết ra, căn bản không có ý giao phong chính diện với hắn, bên kia có hai tên tứ trọng liên thủ bọc đến, một người trong đó vung lên vũ khí là một thanh khảm đao, nhìn cực kỳ trầm trọng, nhắm ngay đầu bạch hổ bổ xuống.
Người còn lại tay cầm trường kiếm, giũ ra từng đóa kiếm hoa, đâm tới Lục Diệp trên lưng hổ.
Khí tức nóng bỏng tái khởi, hồng quang linh lực hội tụ, lại một con hỏa điểu béo tốt bay ra, ập về phía tên tứ trọng cầm đao.
Đồng thời Lục Diệp cũng rút đao, chém về phía tên dùng kiếm còn lại.
Đinh đương một tiếng, thân hình tên tứ trọng dùng kiếm không ngừng giật lùi ra sau, mặc dù tu vi tương đương, nhưng một đao mang thế hổ vồ này của Lục Diệp là thứ hắn căn bản không ngăn cản nổi.
Đầu bên kia, hỏa điểu béo tốt bị tên tứ trọng cầm đao chém bay, mặc dù không thể gây thương tích cho hắn, lại khó miễn bị Hổ Phách phách trúng, thừa dịp người đó bị lực lượng phát ra khi hỏa điểu nổ tung xung cho đầu váng mắt hoa, móng vuốt Hổ Phách lập tức quét ra, người kia kêu lên một tiếng đau đớn, nơi ngực truyền đến tiếng xương gãy, ngã nhào trên đất.
Chớp mắt, thế giáp công của hai tên tứ trọng bị phá, phía sau còn có mấy tên tam trọng, trợn mắt há mồm nhìn đại hổ và thiếu niên giết đi ra, nhất thời tay chân không khỏi luống cuống.
- Mau tránh ra!
Tên tu sĩ ngũ trọng vội vàng hô to.
Theo như kế hoạch ban đầu, vốn là hắn và hai tên tứ trọng kia phụ trách lượt công kích đầu tiên, bảo đảm đánh người này rớt xuống lưng hổ, chỉ cần đánh xuống, vậy liền nhất định phải chết.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tên tứ trọng này lại là pháp tu, một tay Hỏa Điểu Thuật thi triển nhanh đến chóng mặt, khiến một thương khí thế hung hung của hắn đành phải vô công mà phản.
Hắn thân là ngũ trọng lại không thể đưa đến hiệu quả ngăn chặn vốn nên có, hai tên tứ trọng càng không thể, mấy tên tam trọng còn lại kia làm sao ngăn trở được?
Hổ lớn hùng tráng lướt qua mấy tên tam trọng, một kỵ tuyệt trần, tên tu sĩ ngũ trọng kia đuổi theo mấy bước, mắt thấy khoảng cách đây đó càng lúc càng xa, cuối cùng đành chỉ biết căm hận dừng bước.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên sư đệ tam trọng vươn tay bịt lấy cổ họng, máu tươi nhuộm đỏ nửa người trên, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, vươn tay về hướng hắn, gian nan kêu hô:
- Sư huynh cứu ta!
Cứu? Cứu thế nào? Thương thế như vậy chỉ có còn nước chờ chết mà thôi.
Đợi lúc đám tu sĩ Thái La Tông từ hậu phương truy kích tới, chỉ thấy mấy người thần tình khó coi đứng ở đó, một đồng môn đã chết thảm đương trường.
!
Phá vây, phá vây, không ngừng phá vây!
Thần sắc Lục Diệp ngưng trọng dị thường, hắn cảm thấy bốn phương tám hướng đều toàn là địch nhân, vô luận hắn đi về hướng nào đều không thoát được những người này áp chế.
Hắn thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc mình đã trêu ai chọc ai! Đây lại là địa bàn nhà nào? Chẳng lẽ mình đã rơi vào trong ổ cướp?
Cũng may có Hổ Phách, nếu không nhờ tốc độ Hổ Phách cực nhanh, tuy phải đối mặt với áp chế cuồn cuộn không ngừng, hắn cũng vẫn có vốn liếng để giết ra trùng vây.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, hắn càng tiến lên, cường độ vây quét lại càng lớn, đương sơ còn khó