Tên ngũ trọng Thái La Tông kia biết, lần này hắn chết chắc rồi, nếu đã vậy, vô luận thế nào cũng phải kéo một đứa chôn cùng.
Đầu bên kia, Kiều Xảo Nhi không được đến Lục Diệp đáp lại, quan sát thế cục hai bên một phen, sau cùng quyết đoán lựa chọn hướng Tống Hạt và Đào Thiên Cương, nàng cảm thấy hai người này có vẻ như không phải đối thủ của tên ngũ trọng kia, nếu nàng không tới trợ chiến, Tống Hạt khả năng không có gì đáng ngại, nhưng Đào Thiên Cương có thương trong người sợ rằng khó tránh khỏi cái chết.
Đại điện nơi ngọn núi trung tâm, Hàn Già Nguyệt đã không còn vẻ đắc ý như trước, gương mặt xinh đẹp âm trầm đến độ cơ hồ có thể chảy ra nước, nàng nhìn vào vị trí hai chi đội đi săn giao phong, mỗi một chấm đen dập tắt hệt như một cái tát trùng trùng quất trên mặt nàng, đánh cho nàng thần chí mơ hồ, mắt nổi đom đóm.
- Ha ha ha ha ha!
Thang Võ một mực hỉ nộ không lộ ra ngoài, khắc này lại đang bật cười ha hả, không ngừng vỗ đánh lên Ảnh Nguyệt Bàn.
Hắn thật không ngờ, trận tao ngộ chiến mà Thái La Tông sớm có dự mưu này lại sẽ phát triển thành thế cục trước mắt, hắn cũng nghĩ không thông tại sao chi đội đi săn nhà mình lại làm được đến trình độ này, nhưng địch nhân đã chết mất hai tên ngũ trọng, một tên tứ trọng, đây là sự thật rành rành không chối cãi đi đâu được.
Hai con ngũ trọng còn lại hẳn cũng lành ít dữ nhiều.
Kết quả chính là đội đi săn nhà mình thắng! Thực tế đó khiến hắn sướng khoái không để đâu cho hết, hắn ẩn ẩn cảm giác được việc này có liên quan đến tên tứ cảnh Nhất Diệp kia, bởi vì những người khác đều không có bản lĩnh lớn đến thế.
Hắn càng lúc càng cảm thấy, chiêu mộ Nhất Diệp là lựa chọn chính xác nhất mà mình đưa ra trong lần Long Tuyền Hội này.
Tiếng cười của Thang Võ khiến Hàn Già Nguyệt càng thêm phần phẫn nộ, nàng tức tối đến độ thân thể run lên bần bật, tròng mắt nhìn chằm chằm tình cảnh tình cảnh trong Ảnh Nguyệt Bàn, mắt thấy một điểm sáng màu đen biểu tượng cho ngũ trọng lại tắt ngúm, không khỏi nhắm mắt lại.
Mắt không thấy tâm không phiền!
Các sư đệ sư muội bây giờ đúng là đời sau không bằng đời trước, uổng phí nàng làm ra phen bố trí tốt như vậy!
Tần Vạn Lý xê dịch thân thể sang bên một chút, cách Hàn Già Nguyệt thêm xa xa, hắn sợ lát nữa nữ nhân này lại cầm mình xả giận.
Chiến đấu còn đang tiếp tục, song thế cục đã chuyển thành năm đánh một.
Lục Diệp trước là liên thủ với Tạ Kim, giết một tên ngũ trọng, sau đó lập tức chạy đi trợ giúp đám người Kiều Xảo Nhi.
Đây là tên ngũ trọng sau cùng, không phải hắn không nghĩ tới đào tẩu, nhưng dù hắn là ngũ trọng, đối mặt với ba tên tứ trọng liên thủ vây công, muốn chạy cũng không phải chuyện dễ dàng, với cục diện trước mắt, một khi để lộ phần lưng cho địch nhân, thế chẳng khác gì giơ đầu ra chịu chết.
Chỉ là, giờ lấy một địch năm, hắn càng không có đường sống.
Sau mười mấy nhịp thở, tên ngũ trọng này chửi đổng một tiếng, định kéo Đào Thiên Cương đang bị thương đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng vẫn không thể như nguyện, lúc đánh ra tấm linh phù sau cùng cũng là khi hắn ngã xuống trong vũng máu.
Trường đại chiến kết thúc, phe mình lấy Đào Thiên Cương trọng thương, Tống Hạt thương nhẹ làm đại giá, chém địch bốn tên ngũ trọng, một tên tứ trọng quân địch.
Hai đội ngũ thực lực chênh lệch tương đối xa, sau cùng bên yếu thế hơn lại là bên đại hoạch toàn thắng, quả thực khiến người khó mà tin tưởng.
Nhất thời, ánh mắt bốn người còn lại nhìn vào Lục Diệp không khỏi có chút dị dạng.
Ai nấy đều lòng dạ biết rõ, có thể làm được đến mức này toàn là nhờ công của một mình Lục Diệp, là hắn dẫn đầu chém giết tên thể tu ngũ trọng của đối phương, sau đó lại thuận thế giết một tên pháp tu ngũ trọng, nếu không có Lục Diệp, bọn hắn đại khái đã chiến tử ở chỗ này.
- Còn phải hỗ trợ đội công kiên!
Tạ Kim nói.
Lục Diệp quay đầu nhìn qua Đào Thiên Cương, gia hỏa này bị thương không nhẹ, chảy rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, lúc này chính đang tựa lên một gốc đại thụ, miệng thở dốc hổn hển, bộ dạng như thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
- Sư đệ!
Tạ Kim nhìn hắn, trong mắt có chút xấu hổ.
Đào Thiên Cương nỗ lực đè ra ý cười, hư nhược nói:
- Không cần phải để ý đến ta, chính ta trở về được rồi.
- Ta đã truyền tin để người tới tiếp ứng ngươi.
- Phải thắng!
Đào Thiên Cương trầm giọng nói.
Tạ Kim trùng trùng gật đầu.
Lúc năm người đám Thái La Tông chiến tử, có hai tọa kỵ của bọn hắn cũng bị cắn chết, đây đương nhiên là do Hổ Phách làm, so với đám tọa kỵ nhìn thấy trong mấy ngày qua, thực lực Hổ Phách là cường đại nhất, cảnh đó khiến nó trong lúc giao chiến với với tọa kỵ của những người khác, thường thường sẽ chiếm giữ ưu thế tuyệt đối.
Ba con yêu thú còn lại cũng tùy theo chủ nhân tử vong mà chạy mất dạng.
Bốn người tung thân nhảy lên tọa kỵ, dưới sự suất lĩnh của Lục Diệp, một đường đánh thẳng lên đỉnh núi, bên kia tu sĩ hai nhà đã quyết chiến gần nửa ngày.
Về mặt thế cục, phía Thanh Vũ Sớm chiếm chút ưu thế, đây vốn là tính toán của Hàn Già Nguyệt, bởi vì như thế, bên này nàng mới thuận tiện xuất động đội đi săn đi hỗ trợ.
Theo như ý tưởng của nàng, chi đội đi săn kia của nhà mình có thể ngốn sạch đám người Lục Diệp, sau đó lại đi trợ giúp đội ngũ thủ phong, nhân số bọn hắn đúng là không nhiều, nhưng riêng ngũ trọng đã có bốn tên, trong đó còn có một tên pháp tu, chỉ cần gia nhập chiến trường liền có thể nháy mắt thay đổi thế cục, đánh cho Thanh Vũ Sơn trở tay không kịp.
Nhưng kết quả lại là chi đội đi săn của bọn hắn bị người toàn diệt, điều này dẫn đến thế cục vốn đã không ổn, nay lại càng thêm hỏng bét.
Khi bọn Lục Diệp giết vào chiến trường, đám tu sĩ thủ phong Thái La Tông rõ ràng sửng sốt mất một lúc, bởi vì theo như tin tức bọn hắn nhận được, chỉ cần kiên trì một lát liền sẽ có đội đi săn nhà mình tới trợ chiến, trong đó có tận mấy tên ngũ trọng, đủ sức giúp bọn hắn chuyển bại thành thắng.
Nhưng đợi nửa ngày, cuối cùng lại đợi đến quân tiếp viện của địch nhân, hỏi sao không đau cho được.
Bốn người bốn tọa kỵ mới trải qua một trường tranh đấu liều mạng kịch liệt, ai nấy đều tiêu hao rất lớn, cứ vậy cường hoành xông vào trong chiến trường chỉ phát huy ra tác dụng hữu hạn, cho nên dưới sự suất lĩnh của Lục Diệp, nhóm bốn người chỉ du tẩu ở ngoại vi chiến trường, tới lui như gió, thu hút tinh lực quân địch, đồng thời tìm kiếm cơ hội ra tay.
Kiều Xảo Nhi thích nhất phương thức chiến đấu kiểu thế này, bởi vì linh khí trong tay nàng là trường tiên, tầm công kích xa nhất, tu sĩ quân địch chỉ cần thoáng chút lơ là liền bị nàng trói lại, hoặc là kéo ngã xuống đất nhếch nhác bất kham, hoặc là kéo tới bên người để cho Tạ Kim liên thủ với Tống Hạt giết chết.
Lục Diệp không đi đoạt đầu người, bởi vì hắn biết thuật pháp, từng con từng con hỏa điểu béo mập lao vào trong trận doanh quân địch, vận khí